- Nhân duyên, hữu tình hay vô tình đều có ý nghĩa của riêng nó.
Tình cảm giữa người với người, tôi đối tốt với anh, anh há cũng sẽ đối tốt với tôi chăng?.
Rõ ràng không thể dùng hai từ gượng ép để thành toàn.
Vốn bản thân chúng ta, điều có khả năng nhất chính là, tự mình quản lấy tình cảm của mình cho thật tốt, thật đúng đắn.
Chưa vội xem xét những chuyện khác, một người trước tiên, là phải cảm thấy xứng đáng với thứ tình cảm của mình cái đã.
Cô nương hãy nghĩ xem, cô nương đã thật sự xứng đáng với tình yêu cô dành cho vị nam nhân đó hay chưa?.
⁃ Tôi...
Lê Vi lại thêm một lần sửng sốt, tròng mắt tròn xoe ánh lên tia ngỡ ngàng.
Cô chưa bao giờ có thể tự ngẫm ra được nhiều điều như thế.
Chỉ đơn thuần cho rằng, cô yêu Hiểu Vương thì sẽ chủ động kéo anh ấy lại bên mình, bởi tính khí cô là vậy, cũng không ngờ mình vì thế có thể làm ra những chuyện gì, kể cả hèn mọn, ích kỷ.
Mà những thứ đó, không sai lại làm vấy bẩn đoạn tình cảm sâu sắc của chính cô.
Thứ tình yêu cô cho là bất diệt, trải qua sinh tử cũng không thể quản, cư nhiên tồn tại giữa thiên địa, dẫu cho cô ở kiếp người hay ma, vẫn không xuy xuyển.
Vậy mà, chính cô, cũng lại tự mình làm nó trở nên không còn xứng đáng để tồn tại nữa.
Vì tâm cô không thanh sạch.
Cô nhớ lại từng chuyện, từng chuyện.
Cô nhớ rằng mình đã rơi vào đôi mắt sâu thâm trầm uy lãnh của Hiểu Vương khi lần đầu tiên làm việc cùng nhau.
Một sắc màu đen tuyền nam tính bao phủ lấy con ngươi ấy, sâu thẳm, như nước nơi đáy đại dương, chẳng bao giờ để ánh sáng có thể chạm tới, mà chính cô, chính cô cũng ngu ngơ rồi đi lạc mà chết chìm trong đó.
Cô nhớ, mình quyến luyến mùi hương phảng phất sự nồng đượm và mạnh mẽ nơi cơ thể anh, dẫu chỉ rất mơ hồ nhưng nó lại hiện hữu trong khứu giác cô thường trực như chính không khí bao quanh mình, hít vào đều cảm thấy sự tồn tại của nó trong từng hơi thở.
Cô cứ bị anh hấp dẫn dần dần như thế, khiến cô ngày qua ngày càng muốn gặp anh hơn, gần gũi với anh, muốn khám phá đại dương mênh mông sâu thẳm trong đáy mắt đen tuyền cùng với mùi hương riêng biệt ấy.
Cô nhớ, cảm giác rộn ràng khi sánh bước bên anh đi dự tiệc.
Dánh hình cao lớn, đĩnh đạc, vừa đủ uy phong, vừa đủ thâm trầm để hút lấy tim cô.
Dẫu cho anh chỉ khoác lên mình bộ đồng phục công sở như bao người nam nhân khác trong công ty, thì cô có thể khẳng định rằng, sẽ nhận ra anh giữa biển người đi đi lại lại vội vã nơi sảnh lớn.
Bởi trong cô anh là một nam nhân đặc biệt, sự đặc biệt thầm lặng giữa những điều bình thường.
Bóng hình cao lớn ấy, nét mặt anh tú như tạc ấy, bờ vai rộng vững chãi cô luôn mơ màng được chạm vào ấy, sẽ vinh viễn không bao giờ Vi quên dẫu cả trong giấc mơ.
Có lẽ, rơi vào con mắt anh cô đã sớm biến mình thành một kẻ si tình ngây ngốc.
Không nhận định được đâu là đúng đâu là sai, là ngày hay là đêm tối.
⁃ Tôi đã quên mất cả bản thân mình...
Bóng váy đỏ tà mị ẩn dật trong vòng nến u linh, hắt lên nó một sắc đỏ úa tàn.
Lê Vi cúi đầu sầu muộn, khoé miệng bỗng kéo lên một nụ cười bi ai, đau đớn.
Vị sư già vẫn yên lặng, ngài mắt không tường, tai không thấu đối với vị khách đang quỳ gối phía sau thế nhưng trong tâm thì đã soi thấu.
Những trầm luân tình ái này, thật sự rất phiền não và phức tạp, nổi trôi trong bể khổ nhân gian, vạn kiếp bất phục.
Cũng là chuyện đất không thể dung, trời không thể quản.
⁃ Cô nương nhìn ra được là tốt.
Bần tăng đối với thứ tình cảm kì lạ này của nhân gian, chưa từng trải qua, tuy nhiên người phàm tục tới đây vì chuyện này thực không ít, họ để cho bần tăng thấy tâm tư của họ khi rơi vào luyến ái, bần tăng dần dần cũng có thể hoạ ra được.
A di đà phật!.
Đại sư chắp tay, trong lời nói có hơi thở dài.
Hai người im lặng đôi chút, Lê Vi có lẽ đang chìm sâu trong chính sự bi ai của cô ấy, tự dày vò, tự đấu tranh trong tăm tối.
Cô rất cần, rất cần một thứ ánh sáng hiện lên trong tình yêu của cô, để cô nhanh chóng tìm thấy lối ra cho chính mình.
Luẩn quẩn mãi trong nó, cô như kẻ mù bồn chồn, hoảng loạng giữa nơi u tối, thứ ngục tù cô tự tạo ra cho mình mang danh nghĩa tình yêu.
Nào có thứ tình yêu đáng được tôn thờ khi nhuốm đầy thù hận, toan tính và độc chiếm.
Càng ngu ngốc hơn khi chỉ là sự đơn phương, ảo tưởng mù quáng của bản thân mình.
Lê Vi thở dài.
⁃ Tôi chỉ muốn tâm mình nhẹ nhõm và thanh thản.
Sư Hạnh Duyên khẽ mở mắt, nơi khoé mắt già nua đã hằn lên nhiều vết chân chim, đôi mày rậm cũng bạc phơ trên vần trán rộng thanh quang.
Ngài mỉm cười hiền hậu, nói với cô gái.
⁃ Cô nương đã tự vượt qua được chính bản thân mình.
Lê Vi hơi ngạc nhiên, liền đáp.
⁃ Tôi, cứ tưởng chỉ là mình đang thành thật với mình một chút.
⁃ Không chỉ đơn giản như thế, chính cô đã tự tìm được lối ra cho mình.
Tương tư một người không sai, cũng không thể ngăn cấm, nhưng bần tăng đã giải thích, hãy đối với đoạn tình cảm đó như thế nào để chính cô nương cảm thấy nó xứng đáng, nó đẹp đẽ và cao thượng.
Chớ biến nó thành chốn tù ngục tăm tối ngập tràn hận thù, ích kỷ để rồi lạc chìm trong nó.
Đại sư đã nói xong, Lê Vi ngẩn ra, từng lời từng chữ ngài nói như thứ ánh sáng tinh quang mạnh mẽ soi rọi đáy lòng lạnh lẽo của cô lúc này.
Phút chốc cảm thấy ngỡ ngàng lại xen lẫn cảm kích.
Vị đại sư này, tuy đã già nhưng đối với loại tình cảm điển hình nơi thế tục lại có thể nhìn thấu, tỏ tường đến tận chân tơ gốc rễ của nó, quả thực khiến cho người ta thán phục.
Lê Vi ngập ngừng, nút thắt trong lòng dường như đã được tháo gỡ, thế nhưng vẫn còn đó sợi dây tình cảm sâu đậm cô dành cho người đàn ông ấy nằm lại.
Cô dã từng hận anh không yêu mình, ghen anh ân ân ái ái với người con gái khác, chỉ muốn một khắc đem anh nhốt vào thế giới của mình, vĩnh viễn đừng thoát ra, cô vì thế có trở nên độc ác, tàn nhẫn hơn vạn lần cũng không kinh sợ hay hối tiếc.
Khi cô nhìn thấy Huyền Trúc, vết thương trong lòng đang hở miệng lại càng chịu sự công kích nặng nề mà nhỏ máu đau thương.
Vừa không cam lòng lại vừa đố kỵ.
Vi đi theo cô ta, quan sát cô ta, mới nhận thấy rằng, người con gái nhỏ bé này, thật không may lại vô cùng thích hợp với anh ở cùng một chỗ, làm nên thứ tình yêu đẹp đẽ, đơn thuần, chứ không phải là cô.
Lưu Huyền Trúc rất yếu đuối, dáng vẻ ấy lúc nào cũng khiến cho người khác muốn được che chở, bao bọc, sủng nịnh và chăm sóc.
Giống như, giống như một đóa hoa dại tươi tắn, nhỏ xíu mọc ven đường, dẫu bình thường nhưng lại toát lên vẻ đẹp thuần khiết, dung dị, trong sáng và tự nhiên.
Như một cơn gió thoảng qua nơi đồng nội phất phơ chạm vào mái tóc rất nhẹ nhưng cũng đủ lay động xúc cảm bên trong tâm hồn, vỗ về lòng người dung hợp.
Đó cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy mất đi tự tin với chính bản thân mình, sự kiêu ngạo, quyến rũ trên người cô, so với Huyền Trúc, chỉ như một đóa hồng nhung đỏ trưng trong bình kính.
Vẻ đẹp thoạt trông quyền quý, kiêu sa, nồng nàn ấy, thật ra, lại rất giả tạo và khô cứng.
Chỉ có thể tác động trực tiếp một khắc rất ngắn vào mắt người nhìn rồi sau đó chẳng lưu lại chút dư vị nào trong tâm thức.
Vẻ đẹp giả tạo sẽ nhanh chóng lụi tàn, còn khóm hoa nhỏ mọc ven đường kia mãi mãi tươi tắn dưới ánh mặt trời, tận hưởng những cơn gió hiu hiu nơi đồng nội, vẻ đẹp lại bội phần thấm nhuần thêm thanh khiết.
Lê Vi cười nhẹ chua xót, sự so đo trong lòng cô, còn trầm luân hơn so với sự yêu ghét.
Nhìn Huyền Trúc kia, cô thật không nhịn được lại nhìn chính mình, để rồi chuốc thêm rất nhiều khó chịu, căm tức vào trong lòng dạ.
Hóa ra, cô chính là, đố kỵ, nhỏ nhen và ích kỷ còn nhiều hơn là yêu thương người đàn ông ấy.
Giong nói trầm hòa của vị đại sư vang lên.
- A di đà phật!.
Cô nương có muốn dùng thêm Ưu Đàm Tịnh Thủy hay không?.
- A...không, tôi dùng đã đủ, loại nước thần thánh ấy chắc hẳn rất quý, ngài để dành giúp cho những người khác thì tốt hơn.
- Ừm...
Sư Hạnh Duyên gật đầu khe khẽ, ngài nói tiếp.
- Không biết, những ưu tư, phiền não trong người cô nương đây đã được giải phóng hay chưa?.
Xem ra, cô nương là còn chất chứa tâm tình?.
- Tôi...
Lê Vi cắn môi, lại một khắc lưỡng lự.
Vấn đề cô đang lo lắng chính là...
- Tôi rất lo cho người tôi yêu...!Anh ấy, nguy cơ rất lớn đang gặp phải nguy hiểm...
Lê Vi nặng nề thổ lộ, mối lo toan của cô, đã sớm chiếm đi một phần tâm trí, khiến cô canh cánh mãi không dừng.
- Dựa vào đâu cô nương cho là như thế?,
Sư Hạnh Duyên gặng hỏi, Vi đành thành thật đáp.
- Tôi...!đi theo hai người bọn họ, người đàn ông tôi yêu và người con gái anh ấy yêu...
Lời nói cơ hồ rất đau khổ khi thốt ra, hai mắt khô khốc trơ trọi của Lê Vi đã sớm vẩn đỏ vì xúc động.
Sư Hạnh Duyên chậm rãi nghe, ngài nói.
- Cô thật tâm muốn giúp cho cậu ấy hay không?.
Vi ngây ra, rất nhanh chắc chắn trả lời.
- Tôi đương nhiên thật tâm muốn cứu anh ấy!.
Tại sao lại không?.
Anh ấy...!anh ấy...!không thể chết!.
Tôi, tôi sẽ rất oán trách mình nếu để chuyện ấy xảy ra...!Tôi...!ngàn lần không bao giờ muốn...!Hu hu hu....hu...!Không bao giờ!.
Lê Vi cuối cùng bị tâm lý lo sợ ấy kích động, không giữ nổi bình tĩnh, gục đầu bưng mặt khóc rưng rưng.
Bấy nhiều đau khổ, ai oán tích lũy trong