- Xin buôn tha cho tôi...!Tôi xin cô...
- Tha ư?.
Huyền Trúc ơi là Huyền Trúc, chị ban đầu còn nhớ mình đã từng nói những gì hay không?.
Khi ấy bản thân chị đã gật đầu, vậy mà bây giờ lại muốn rút lui như con rùa rụt cổ thế này sao?.
Thật đáng thương thay...
- Tôi xin cô!.
Chẳng phải trước khi rời đi tôi đã quyết định dừng lại, tại sao cô còn bám theo tôi tới tận bây giờ???.
Thật ra, là cô muốn gì?.
Huyền Trúc ngồi xụi lơ trước mặt Bảo Bình đang một thân tà mị đứng chắn phía trước.
Khung cảnh này...
Huyền Trúc lia đôi mắt trống rỗng lướt qua một lượt khung cảnh xung quanh mình, lát sau trên gương mặt xuất hiện hoảng hốt lẫn kinh sợ.
Chính là ngôi nhà tràn đầy thứ mùi vị và sắc màu hắc ám của mẹ con Bảo Bình.
- Sao thế?.
Trở về đây chị không vui ư?.
Đến bên người đàn ông ấy lập tức quên mất luôn sự đau khổ hắn đã tạo cho rồi hay sao?.
- Đừng nói nữa!.
Xin cô buông tha tôi đi!.
Tôi đã nói rõ ràng trước khi tôi rời mẹ con cô.
Đừng viện cớ lợi dụng tôi phục vụ cho lợi ích cá nhân của cô!.
- Nếu thế thì sao?.
Chị làm gì được tôi...!Nên nhớ, giờ tôi đã mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ một chút nữa thôi...!tôi sẽ chẳng còn phải lệ thuộc vào tấm thân mềm yếu như cọng bún của chị nữa!.
Ha...ha...ha...!
- Cô...!từ khi nào...!đã trở thành ra thế này?.
Thật khiến cho người ta cảm thấy ghê sợ...
Huyền Trúc giương đôi mắt trong veo lẫn lộn kinh ngạc lên nhìn thẳng vào Bảo Bình giờ phút này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Cô ta ngửa cổ tuôn ra một tràng cười xảo trá.
Trúc nhìn thấy trên hai bàn tay gầy guộc của cô ta, móng vuốt đã giương đầy trên mười đầu ngón tay như một thứ ám khí sắc lạnh.
Bảo Bình quay người, ánh mắt cô ta đỏ ngầu bộc phát sự đanh ác ma quỷ, hai con ngươi không còn là một màu đen thuần tuý mà từ lúc nào đã phủ kín một tầng trắng đục, co rút lại thu vào trong tròng mắt vẩn đỏ.
Giọng nói cô ta hỗn độn tạp âm, tựa như có thêm rất nhiều thứ ma quỷ đang nói cùng cô ta.
- Thế thì sao?.
Tôi đã kiên nhẫn, đã chờ đợi bao nhiêu lâu nay....!Chính là để tới được khoảnh khắc này...!Khoảnh khắc tôi được tái sinh....
Bảo Bình chầm chậm đi tới trước mặt Lâm Huyền Trúc, ngồi xổm trước mặt cô, dùng bàn tay có những móng vuốt thâm đen như vuốt quỷ nâng chiếc cằm thon gọn của cô lên, dùng lực siết mạnh.
Máu bật ra từ những nơi móng vuốt ngập vào da thịt, rớm đỏ trên từng mảng da mặt trắng xanh của Trúc khiến cô đau đớn.
Cô ta cúi sát đầu nhìn ngắm dung mạo thanh tao, mong manh của người con gái đang run rẩy phía dưới, ánh mắt gắt gao thâm thuý dò xét đánh giá một lượt.
Giây sau cảm thấy thật ghen tị, cô ả nghiến răng, rít từng tiếng nanh ác, hất tay đứng phắt dậy.
- Đừng giương bộ mặt yếu đuối thương hại ấy ra, không lâu nữa thôi...!chính tay tôi sẽ xé nát nó!.
- Vì sao?.
Trúc ngồi xoãi trên sàn, một tay run rẩy chống xuống đất, một tay đưa lên chùi những vết máu đỏ lem nhem đang rịn ra trên khắp mặt mình.
Cô không hiểu nguyên cớ gì khiến cho Bảo Bình đột nhiên trở nên hung hãn, độc ác và ghét bỏ mình như vậy.
Ít ra thì khi bắt đầu, đã từng là chị em kết nghĩa.
Huyền Trúc chợt có chút xót xa trong lòng, thứ tình cảm thân thích cô từng mong muốn cảm nhận được khi gặp gỡ mẹ con Bảo Bình, xem ra vẫn chỉ là ảo tưởng của chính cô mà thôi.
Khoé môi Trúc nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo ẩn chứa tầng tầng bi thương.
- Cô...có từng coi tôi là chị không?.
- “...”
- Sao cô không trả lời?.
- Hừ!.
Chị thật ngu ngốc!.
Tôi sinh ra không hề có anh chị em ruột nào thêm và vĩnh viễn sẽ mãi như vậy!.
Chị thật ngu ngốc!.
Bảo Bình nhíu mày căm tức cố tình dày xéo tâm can Huyền Trúc.
Thật không muốn nói ra cô ta lại vẫn ngây ngốc muốn cầm tay người khác tự đâm mình.
Đúng là thứ ngu xuẩn hết mức.
Bảo Bình khoanh tay hừ lạnh, đôi mắt đỏ với con ngươi màu trắng sắc lạnh tựa dao cau liếc qua liếc lại càng thêm phần quỷ quái và xảo quyệt.
- Khụ...khụ...khụ...!.
Lâm Huyền Trúc chợt dâng lên một cỗ áp bức từ lồng ngực, phổi như bị tắc nghẽn, co rút không thể hô hấp.
Bảo Bình lại từ một phía tiếp nhận thấy, liền rất nhanh nở một nụ cười nham hiểm, hai mắt quái đản tà ác loé sáng như ánh chớp.
Ả xoay người chầm chậm bước tới góc tường.
Trên bức tường ép bằng những ván gỗ thẫm màu có gắn một chiếc đầu, nhưng không phải là đầu người, nó nhỏ hơn rất nhiều.
Huyền Trúc cảm thấy nghi hoặc, bèn cố giương mắt nhìn tới.
Một giây sau đã chết sững, hai mắt trong veo trân trối nhìn thứ được đính trên tường ấy.
- Bảo bối...!!!.
Không!!!.
- Sao nào?.
Đau lòng lắm sao?.
Ả nhận được phản ứng kích động của Huyền Trúc, ngầm thấy rất hài lòng bèn giật mạnh chùm lông trắng muốt dày sụ còn gắn nguyên bộ với cái đầu con vật đính trên tường.
Nghiến răng nghiến lợi thô bạo kéo mạnh một cái không thương tiếc.
- Roẹt...!.
Tấm da lông bị rách rời ra, ngay phần cổ nối liền đầu và thân con vật.
Trúc trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng kinh dị ấy, ánh mắt cô như đông lại, còn nhìn thấy trên bàn tay đầy gân guốc của Bảo Bình, cái đuôi xù dài trắng tinh của tiểu bảo bối đang khẽ đung đưa trong không trung.
Cô ả nắm chặt bộ lông của chú mèo đáng thương trong lòng tay, ra sức cắm chặt năm đầu móng vuốt nhọn hoắt vào như thể muốn bóp tan đám lông ấy.
Ả hung hăng bước tới phía Trúc, rít từng tiếng nhiễu tạp hỗn độn âm sắc ném về phía cô.
- Chị ho phải không?.
Để tôi quàng khăn lông cho chị!.
- Không...lui ra...tránh xa tôi raaa!!!.
Trúc run rẩy, từng chút, từng chút nhích thân