Thời khắc bán dạ đã tới.
Khung cảnh ở cái bãi tha ma này vạn lần càng trở nên đáng sợ, âm u hơn bao giờ hết.
Bán dạ nghĩa là giờ chí âm, cũng là thời điểm giới âm hồn “ đội mồ thức dậy “ sau giấc ngủ dài.
Lê Vi nuốt khan nơi cổ họng.
Hoá ra ả cố tình lưu lại đến giờ phút này quả nhiên là có kế sách trước.
Muốn “ mượn dao giết người “.
Tuy không rõ căn do vì sao ả không tự tay giết mình, còn phải khó khăn bày ra cái trò này, nhưng Lê Vi hẳn biết ả là có nỗi niềm riêng.
Cô quay đông quay tây, run rẩy quan sát những ngôi mồ hoang lạnh đang bao bọc mình như thể sợ thứ gì đó sẽ xuất hiện.
Đối với những “ cư dân “ ngụ tại lãnh địa này, cô bất quá cũng chỉ là một ma mới, âm lực yếu ớt, không nhà không cửa.
Sẽ rất dễ lâm vào cảnh bị dày xéo.
Nói không chừng, gặp phải một âm hồn mạnh còn bị nó khống chế, bắt mất hồn phách để gia tăng âm lực, hoặc làm nô lệ, như thế thập phần khổ sở.
Trên gò má nhô cao của Lê Vi, từ lúc nào không hẹn đã cùng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Biểu hiện sự bất lực tuyệt vọng của mình.
Cô uất ức hỏi ả nữ quỷ ngự trên cành hoè một câu cuối sau màn nước mắt.
- Cô tên gì?.
Bảo Bình hơi sững lại trước câu nói của Lê Vi.
Không ngờ lời trăn trối cuối cùng của cô ta lại chỉ là để hỏi tên của ả.
Ả nhếch khoé môi lạnh nhạt đáp.
- Bảo Bình.
- Bảo Bình!.
Ha!.
Lê Vi ngửa mặt cười lạnh.
Tay ôm bả vai như đang cố tự bao bọc lấy thân ảnh yếu hèn của chính mình giữa mịt mùng đêm tối.
- Đủ rồi!.
Bảo Bình gằn giọng, trừng mắt ném về phía Lê Vi.
Đã nói rồi, ả ghét nhất là chứa chấp cảnh bi lệ trong mắt.
Liền một tay phất lên ra dấu cho hình nhân nhỏ bằng giấy mảnh màu đen thực hiện chỉ thị của mình mà hành động.
Lập tức hình nhân giấy như một cánh chim én bay tà tà trong không trung tới nơi Lê Vi đang ngồi, xoay vòng vòng trên đầu cô mấy hồi.
Sau đó nó dừng lại, toàn thân nhỏ phát quang rực rỡ một màu xanh lục quỷ dị lạnh lẽo, trực tiếp phóng xuống thân thể cô một luồng âm năng.
Lê Vi cả kinh, vội đưa tay lên che mặt, chống đỡ.
- Á!.
Chỉ giây lát sau, hình nhân giấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, nó lại nhanh chóng quy về chỗ chủ nhân.
Im lặng và nhẹ nhàng như một cánh én nhỏ bé, chao đảo bên cạnh bờ vai của ả.
Lúc này Lê Vi ngồi co quắp dưới bãi cỏ hoang, toàn thân chấn động từng chập.
Thứ âm năng mà cái hình nhân giấy kia truyền tới cô khiến cô thập phần khó chịu.
Toàn thân áp bức, bí bách.
Thế nhưng thân thể từ khi tiếp nhận nó lại trở nên rõ hình liền nét hơn trước, không còn chập chờn mờ nhạt nữa.
Ả Bảo Bình thâm xảo kia, rốt cuộc là muốn làm trò cái gì?.
Lê Vi chưa kịp hoàn hồn thì khung cảnh xung quanh cô bắt đầu rộn rạo truyền tới những âm thanh rợn người.
Những tiếng “ răng rắc “ như tiếng xương khớp va vào nhau giòn rụm, lại có tiếng “ kèn kẹt “ như thể tiếng hai hàm răng nghiến chặt dội tới.
Không lẽ nào...
Lê Vi điên đảo, khung cảnh kì dị hoang lạnh trước mắt như xoay chuyển, ù ù bên tai.
Vô số âm linh đang gào rú thức giấc, cũng không biết vì cái gì khiến chúng trở nên cuồng dã như vậy.
Cái gì đã thu hút chúng?.
Lê Vi cả kinh, thân thể co rút lại như một con cá bị mắc cạn, dãy dụa nằm chờ chết.
Bảo Bình ngồi vắt vẻo trên cao, khoanh tay híp mắt im lặng thưởng thức màn hí kịch do ả dựng kịch bản.
Nhìn con mồi từ từ bị giết chết.
Giữa bốn bề trập trùng gò mả, trong đêm tối giăng bủa như tấm lưới, Lê Vi hoảng hốt khi thấy từ đằng sau những bia mộ chôn im lìm chợt xuất hiện những bóng hình dật dờ đang đi ra từ những ngôi mộ.
Toàn thân chúng chập chờn như sương, lại phản ra mờ nhạt luồn ánh sáng như lân tinh lạnh lẽo.
Từng lớp lại từng lớp như thế, những âm hồn ngủ vùi tại tử địa này đã đến lúc thức dậy khi thời khắc bán dạ tới.
Chúng hằm hè, gào rú nơi cổ họng như những con dã thú.
Lê Vi sửng sốt.
Không hiểu điều gì đã kích động ác linh trong bọn chúng, khiến chúng trở nên hiếu chiến và dữ tợn lạ thường như vậy.
Cô quay ngoắt về phía Bảo Bình ngự trên cây, đúng như định đoán trong đầu, đã thấy “ Khổi Lỗi Chấp Hồn Chỉ “ của ả đang thi triển tà pháp giữa không trung.
Toàn thân nó phát tán một nguồn tà âm hắc ám như chính màu sắc trên thân nó ra chung quanh, tác động lên những vong hồn trú dưới nghĩa địa, làm cho chúng bị kích động mà hung hăng dị thường.
Chính Lê Vi cảm tưởng như mình cũng bị thứ tà âm ấy nhũng nhiễu, đầu óc cuồng loạn.
Bèn nhắm mắt cúi đầu đưa hai tay lên chắn lỗ tai.
Toàn thân run rẩy.
Lát sau, hình nhân giấy ngưng phát tà âm, liền chao đảo bay về đậu cạnh ả quỷ nữ.
Dưới bãi cỏ hoang lạnh, Lê Vi ngồi co rúm.
Thần trí bị đám âm hồn cô linh đang dật dờ tiến tới như những kẻ đói khát làm cho kinh sợ, hoảng loạn.
Cô chợt nhìn lên thân thể mình, mới phát hiện ra, chính nguồn âm năng mà cái hình nhân giấy đen kia truyền tới mình đã thu hút đám âm hồn dã quỷ.
Đối với chúng, âm năng chính là năng lượng, là sức mạnh để mạnh lên.
Nguồn âm năng ở trên thân thể nữ âm hồn, cùng với hồn phách của cô ta, nếu chiếm đoạt được sẽ làm chúng mạnh lên vài bậc.
Có thể nghĩ tới con đường tu luyện trăm năm mà đắc đạo.
Lê Vi bị bốn phía vây giáp tới, những âm hồn nhe răng, giơ vuốt, trợn tròng mắt trắng dã lên dật dờ tiến tới cô ngày một gần, không ngừng gầm rú như thể bị bỏ đói lâu ngày.
Lê Vi lết thân thể lùi ra xa một chút.
Cuối cùng cố run rẩy chống tay đứng dậy muốn chạy trốn.
Không thể để thân thể mình rơi vào móng vuốt và hàm răng nhọn hoắt của đám âm hồn đó.
Hồn phách cô sẽ bị chúng chiếm giữ.
Lê Vi đánh mắt thận trọng quan sát mọi nơi, phía sau lưng tối tăm sâu thẳm không rõ đâu là đích.
Thỉnh thoảng thổi tới tấm lưng cô một luồng âm phong tanh tưởi và lạnh lẽo.
Đối diện với cô là đám âm hồn cô linh đủ mọi hình dạng kinh tởm đang trờ đến.
Chúng nhểu rãi ra bên khoé miệng bong tróc da.
Những cánh tay xương xẩu trắng hếu giơ ra phía trước không ngừng hươ qua hươ lại.
Có kẻ không đầu, không chân.
Lại có kẻ thân thể thù phũng, trương cứng như chết trôi.
Thịt mục rữa từng lớp từng lớp rệu rã xuống đất.
Lê Vi nhăn nhó, thái độ gấp gáp đến điên loạn muốn tìm đường thoát thân.
Cô mím môi quyết liều một phen rùng mình biến đi.
Đúng lúc ấy bà vai bị một cánh tay trắng hếu toàn