- Hiểu Vương bị bệnh?.
Lê Vi đứng ngoài vườn cây đối diện với căn nhà của Hiểu Vương, chăm chú nhìn vào trong, liền thấy bố mẹ anh đang trò chuyện cùng một cô gái trẻ.
Cô bèn dùng khả năng thi thính của mình để theo dõi cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lại không ngờ là nghe được những điều khó tin đến vậy.
- Hiểu Vương đã kết hôn?.
Anh ấy cưới nữ nhân kia?.
Cho nên Lâm Huyền Trúc mới tự nhiên bỏ đi như vậy?.
Lê Vi kinh ngạc, lại nổi lên rất nhiều thắc mắc trong đầu.
Trong thời gian cô ở Liên Hoa Tự, quả thật Hiểu Vương và Huyền Trúc ở bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện không được tốt, giữa bọn họ tương ngộ rồi li biệt, tuy dù mỗi người một nơi, thế nhưng lại chung cái kết cục là cùng nằm một chỗ, thể xác có còn cũng như đã tàn lụi, bởi tâm họ đã chết.
Lê Vi cúi đầu thương cảm, loại cảm xúc cô đã từng trải qua vì tình, cũng giống như vậy.
Sau khi nghe những gì mẹ Hiểu Vương nói với cô gái kia, Lê Vi tạm thời có thể nắm được tình cảnh của anh lúc này.
Anh cưới người con gái khác, vì thế hai người bọn họ phải li biệt, ngày cưới anh đột nhiên ngã bệnh, một loại bệnh tình không thể dùng thuốc mà cứu chữa, cứ thế một thân bất động như hiện tại.
Lê Vi lo lắng, cô tới đây vốn là muốn tìm Hiểu Vương để báo cho anh biết tình hình nguy khốn của Huyền Trúc.
Mong rằng anh sẽ giúp sức cùng cô và Yến Thanh trong chuyến giải cứu Huyền Trúc sắp tới.
Sở dĩ Vi có suy nghĩ đó là bởi vì, Bảo Bình vốn cũng có tình ý với anh, tuyệt đối ả sẽ không động tới anh ấy, nếu có Vương đi cùng, mong rằng có thể thương thảo với ả một chút.
Lê Vi thở dài, đi đi lại lại trong vườn.
Tự vấn liệu có thể tự mình làm cho Hiểu Vương tỉnh lại được không.
Anh trở nên như vậy, chỉ có thể là do cuộc tình không thành với Huyền Trúc, lại bị gia đình bắt ép kết hôn với nữ nhân khác, có lẽ do trầm uất lâu ngày dồn nén trong lòng mà lâm bệnh.
Đã như vậy, chỉ có thể lại dùng chính Huyền Trúc mà làm cho người tỉnh lại.
Lê Vi quả quyết, nhất định cô phải nghĩ cách để tiếp cận Hiểu Vương, bèn rùng mình biến mất.
- Tiêu huynh, chưa ngủ sao?.
- Chưa ngủ, tôi đang nghiên cứu mấy loại phù mới, cô có chuyện gì cần bàn bạc?.
Tiêu Yến Thanh đang ngồi bên bàn, dưới ánh đèn dầu, hắn nghiêng đầu chăm chú dùng bút lông nhúng chu sa vẽ ngang dọc vài đường kì lạ lên tờ giấy thì Lê Vi bước xuyên qua tường trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện.
Cô nghiêm túc nói.
- Tôi muốn Hiểu Vương cùng đi với chúng ta lần này.
Yến Thanh nghe thấy liền dừng lại, tròn mắt nhìn cô.
- Tôi không kham nổi đâu.
Không phải tôi sợ phiền toái, mà là cho thêm người tham gia sẽ rất nguy hiểm.
Việc đối phó với ả nữ quỷ vốn đã khó khăn vì ả có kẻ giúp sức, tình thế khó lường, nếu trong lúc giao đấu các người còn xảy ra chuyện, tôi quả thật không chịu nổi trách nhiệm.
Hắn nhăn mặt lắc đầu quầy quậy, tay vẫn chuyên chú hoạ vài nét trên mặt giấy.
Lê Vi bình tĩnh nghe hết lời giải bày của hắn, xong cô mới nói.
- Tôi hiểu.
Anh nghe tôi nói hết đã, nguyên nhân khiến tôi suy nghĩ như vậy là bởi vì, Bảo Bình thực chất có tình cảm với Hiểu Vương, tôi không rõ cô ta bày mưu tính kế thâm sâu gì sau lưng, thế nhưng chắc chắn có liên quan tới việc muốn chiếm hữu anh ấy.
Bằng không, ả đã thẳng thừng loại bỏ anh ấy từ lâu rồi.
Một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn như ả, dẫu không phải ngáng đường, chỉ cần làm ả ngứa mắt, cũng có thể thẳng tay sát hại.
Tôi tin nhận định này của mình là đúng.
Vậy nên, nếu lần này chúng ta có Hiểu Vương đi cùng, nhất định Bảo Bình sẽ không đông tới anh ấy, có thể nhờ anh ấy giúp một tay khi hành sự.
Anh thấy thế nào?.
Yến Thanh vẫn im lặng cúi đầu mà vẽ.
Một lát sau dường như đã suy tính xong xuôi mới cất tiếng đáp lời Lê Vi.
- Cũng có lý.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính.
Dẫu sao đó cũng chỉ là nhận định của riêng cô.
Hãy cân nhắc cho kỹ.
Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Việc cô bảo hắn đi cùng chúng ta, coi như tuỳ cô định đoat, tôi không vấn đề gì.
Rồi lại chuyên chú tiếp tục hoạ chú.
Lê Vi mỉm cười, cô khẽ khàng hỏi hắn.
- Đa tạ.
Nhưng có một chút khó khăn, Hiểu Vương hiện giờ đang chịu tâm bệnh, chỉ nằm một chỗ.
Tôi muốn tiếp cận anh ấy, cần chút thủ thuật, nhà anh ấy có tổ tông linh thiêng bảo hộ, âm hồn như tôi không thể xâm nhập vào được.
Cho nên, cho nên, có thể cho tôi mượn Ẩn Khí Phù của anh dùng trước được không?.
Cô ấp úng hỏi hắn, vẻ mặt đều toát lên khẩn cầu.
Yến Thanh lại thoáng ngừng tay, hắn từ tốn.
- Lại còn loại ảo bệnh như vậy nữa sao?.
Tay nam nhân ấy si tình như vậy mà bố mẹ hắn lại không cảm thông cho, âu cũng là một loại khổ sở!.
Haizz.
Yến Thanh cũng tỏ ra thương cảm, hắn lắc đầu thở dài, nhún vai, lại nói.
- Cũng được thôi, vừa may tôi đã dẫn luyện xong Ẩn Khí Phù để cho cô dùng.
Dùng có hữu ích một chút, tôi ngoài tốn công chế luyện nó còn tốn cả tiền nữa đó.
Hắn dướn mắt nhấn mạnh, đi vào trong buồng, lát sau đem ra một thứ.
Lê Vi nhìn vào thứ trong tay hắn mới đặt lên bàn, trân mắt hỏi.
- Đây là Ẩn Khí Phù?.
- Chính nó.
Cô hỏi tôi Ẩn Khí Phù, tôi không giao nó thì lại giao cái gì, Phục Hồn Phù phỏng?.
Hắn khoanh tay ngả lưng ra thành ghế, hất hàm nói.
Lê Vi đành hỏi.
- Tôi tưởng vẫn là loại phù giống như Phuc Hồn Phù kia cho nên...!đối với món này cảm thấy hơi lạ.
Lê Vi cười trừ giải thích.
Yến Thanh nghênh nghênh đầu nhoẻn miệng cười mà đáp.
- Phù đương nhiên không chỉ có một loại.
Lại cũng không chỉ có một cách để sử dụng.
Tôi còn nhiều loại kì lạ hơn thế này nữa.
Từ từ rồi cô sẽ được sở thị thôi.
Hắn quệt mũi, nói tiếp.
- Loại phù này tôi tạo dựa theo cách thức sử dụng, Sát Pháp, thế nên mới chế nó trở thành chất lỏng, thực chất vẫn là phù từ giấy, chỉ là được đem đốt, hoà vào âm dương thuỷ rồi mới có thể sử dụng.
- Vậy, sử dụng thế nào?.
Gần nửa đêm rồi, chi bằng anh giúp tôi, đêm nay tôi tới nhà Hiểu Vương, được không?.
- Được!.
Yến Thanh hít vào một hơi, hắn cầm cái lọ nhỏ màu xám đặt trên bàn vặn nắp ra rồi nói.
- Ngồi nghiêm chỉnh đi, tôi ngậm nước này phun vào thân thể cô, lát sau sẽ phát huy tác dụng.
Có một điều cần nhớ rõ, thời gian hiệu lực của phù là trong một tuần nhang, cô làm gì cũng phải hoàn thành trước khi nó hết tác dụng.
Hiểu chứ?.
- Được!.
Lê Vi gật đầu, đoạn đứng thẳng lên trước mặt Yến Thanh nhắm mắt lại.
Hắn trân mắt, nuốt nước bọt một cái rồi cũng dốc cái lọ ngậm thứ chất lỏng vào miệng phun vào khắp thân thể ảo ảnh của Lê Vi.
Đặng lát sau, chỉ thấy thân ảnh cô mờ dần, Yến Thanh tranh thủ căn dặn thêm trước khi toàn bộ đều biến mất trước mắt hắn.
- Nhớ kĩ, chỉ có một tuần nhang.
Lê Vi lại gật đầu, tự mình giang tay nhìn ngắm chính mình đang trở nên dần vô hình như không khí.
Chỉ một lát sau, trong phòng Yến Thanh cơ hồ chỉ còn lại mình hắn ngồi trầm tư dưới ánh đèn dầu.
Trong lòng hắn có phần lo lắng cho Lê Vi.
Nếu cô ta không giải quyết xong trước khi phù mất tác dụng, ai biết thần linh trấn gia dòng tộc nhà họ Trần kia sẽ xử lý cô ta thế nào.
Hắn tại trên ghế, tĩnh lặng khoanh tay chờ đợi Lê Vi trở về.
Tự trấn an, Ẩn Khí Phù đó hắn đã cố công sên phép, hoạ chú, ấn triện đầy đủ, có thể tin tưởng là không có vấn đề gì.
Lê Vi rùng mình đáp xuống giữa vườn cây nhà họ Trần.
Bóng đêm giăng phủ tịch mịch, vẫn y như lần đầu cô theo Hiểu Vương về nhà.
Tuy nhiên đêm ấy liền bị Bảo Bình đả thương.
Cũng không ngờ là lại có lần trở về này, với một diện mạo mới, mục đích cũng đã thay đổi.
Cô dùng mắt hồn quét tới ngôi nhà một lượt.
Lần này vì âm lực mạnh, mới phát hiện ra tầng gia trấn của tổ tông dòng họ Trần áp lên ngôi nhà.
Đó là lý do vì sao cô không thể xâm nhập vào nhà họ.
Nguyên do tầng áp khí này có thể nhận biết được âm khí.
Một khi có âm khí xuyên qua nó, lập tức sẽ kích hoạt sát công đả thương âm hồn.
Với Ẩn Khí Phù Tiêu Yến Thanh tạo ra thì thành công có thể ẩn dấu nguồn âm khí cũng như dương khí, bao bọc bên ngoài thân thể một lớp hư không làm nhiễu đi sự nhận định của kẻ khác.
Lê Vi nhằm hướng ngôi nhà tiến vào.
Cô dùng mắt hồn xác định nơi Hiểu Vương đang nằm.
Cô bước tới sát chân tường, chính là chỉ cách tầng gia trấn khí kia một tấc, mím môi quyết tuyệt