Trời nhanh chóng đã đến nửa đêm, Hiểu Vương soi đèn xem đồng hồ đeo tay, đúng là đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Lại lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn, cột sóng trên màn hình điện thoại toàn bộ không có một vạch nào.
Càng tiến sâu vào rừng, sóng di động càng yếu.
Có thể xem như, hai người bọn họ giờ này chính xác là đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Phía trước, Yến Thanh vẫn chuyên chú dò đường, Hiểu Vương tò mò bèn hỏi.
- Tiêu huynh đệ này, cậu có chắc là biết đường không?.
Giữa đêm hôm thế này, rất khó định vị phương hướng, hơn nữa còn có thú hoang đi kiếm ăn.
Chi bằng tìm một nơi an toàn, chúng ta căng lều nghỉ chân, đợi sáng lại đi tiếp.
Yến Thanh nghe anh nói, hắn không có dừng lại, vẫn băng băng bước tiếp, cứ thế mà đáp.
- Tôi biết, thế nhưng tôi đây đã có tính toán trước.
Đám âm hồn ấy mạnh hơn vào ban đêm, chúng ta không nên đợi đêm xuống rồi mới đánh nhau với chúng một trận.
Thời gian không còn nhiều, đêm nay nhất định phải tìm ra sào huyệt của ả nữ quỷ kia, sau đó sẽ đánh giá một lượt, đợi sáng thì hành động.
Anh chịu khó chút đi.
Sau khi tìm ra được ngôi nhà ấy, liền nghỉ ngơi một chút.
À phải rồi...
Yến Thanh sực nhớ ra điều gì, bèn dừng ngang câu nói, đứng lại lần mò nơi tay nải, lấy ra một thứ.
Hoá ra là Phục Hồn Phù.
Hắn giơ tấm phù trước mặt, cười cười.
- Mải hành sự quên mất tiểu ma nữ này.
Sau đó kết ấn đồng thời đọc chú chĩa vào lá phù, khắc sau từ trong phù thoát ra một làn khói mỏng, dần dần tụ lại biến thành hình người, chính là Lê Vi.
Hiểu Vương từ khi uống vào Ngật phù thấu thị âm giới, lúc này mới được tận mắt chứng kiến một cảnh mà bình thường chỉ nhìn thấy trên phim, không sai trân mắt nhìn, nét mặt cứng lại.
Lê Vi nhíu mày trách cứ.
- Bây giờ mới cho tôi ra, anh đúng là tắc trách!.
- Ấy, sao cô nặng lời thế?.
Hai huynh đệ chúng tôi cả ngày nay cấp tốc chạy xe một chặng đường dài, khi nào tới nơi, mới gọi cô ra chứ, nếu không, người khác trông thấy tôi nói chuyện với không khí, lại nghĩ rằng tôi bị điên thì thiệt thòi cho tôi quá!.
Yến Thanh nhăn nhó giải thích, cũng không phải không có lý.
Lê Vi thôi tranh luận với hắn, bất quá chỉ lườm hắn một cái.
Sau đó lại quay sang Hiểu Vương ngay.
Cô hỏi han.
- Hiểu Vương, anh có mệt không?.
Không để Vương kịp trả lời, Yến Thanh không yên phận đã ngay lập tức nhảy vào cắt ngang, phải, hắn chính là không chịu nổi thiệt thòi mà, liến thoắng phân bua.
- Ê này cô nương, cô hỏi vậy là có ý gì?.
Người không chỉ có một, cả tôi và anh ta đều phải đổ mổ hôi mới đặt chân vào được chốn khỉ ho cò gáy này, cô ít ra cũng nên dùng chủ ngữ cho công bằng một chút chứ!.
Lê Vi thoáng ngây ra, tròn mắt nhìn hắn liến thoắng một mạch, cũng không biết là mình sai chỗ nào, bất quá cười cứng ngắc lắp bắp mà đáp.
- Tôi...!tôi không phải có ý đó.
Tôi biết các anh đều rất vất vả.
Cho nên, cho nên...
- Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.
Chúng ta mau chóng lên đường thôi, ở lại nơi này không an toàn đâu.
Hiểu Vương rốt cuộc cũng lên tiếng chấm dứt cuộc tranh luận không bằng lòng giữa Yến Thanh và Lê Vi.
Vừa nói vừa lia đèn pin đảo mắt nhìn khắp xung quanh.
Nói tới khu rừng hoang này, lúc này chính là thời khắc nguy hiểm nhất đối với bọn họ.
Nửa đêm thế này, trong rừng vốn nhiều loài dã thú, bò sát tấn công chớp nhoáng, lại nói, còn có thể xuất hiện ma quỷ.
Nói không chừng, còn chưa đặt chân tới được sào huyệt của quỷ nữ thì đã bỏ xác trong bụng thú dữ mất rồi.
Tiêu Yến Thanh liếc nhìn Hiểu Vương, mới thu lại dáng vẻ vương bát đản ( lưu manh ) của mình, hắn gật gật đầu ra vẻ tán thành, xốc lại tay nải, khoát tay ra hiệu.
- Vui vẻ đủ rồi, chúng ta tiếp tục.
Lê Vi, cô đã từng tới đó, vậy chỉ điểm đi.
Hắn cao giọng nói, nhếch mày nhìn Lê Vi.
Cô một khắc trân ra, khắc sau đã lại nhíu mày không hài lòng với thái độ tại thượng của tên thiếu đạo sĩ này, cứ như mệnh lệnh ban xuống.
Thế nhưng, chỉ để trong bụng, im lặng không đáp hắn.
Lê Vi đi qua người hắn, tiến lên mấy bước xem xét rồi chỉ tay về một hướng, nói.
- Hướng này.
Hai người nam nhân phía sau lập tức chĩa đèn pin nhằm hướng được chỉ điểm tiến tới.
Nhờ có Lê Vi dẫn đường, hai người bọn họ cũng không cần dùng tới la bàn để định vị phương hướng, xem ra đã đỡ gánh được một phần không nhỏ.
Đêm nay là sát đêm chí dương, cho nên không có ánh trăng chiếu xuống, khu rừng hoang hoàn toàn chỉ có một màu đen bao phủ.
Cây cối rậm rạp mọc xen lẫn giữa những gốc thông thẳng thớm, hai người vừa chiếu đèn quan sát vừa vạch cây rừng mà đi.
So với hồn ma, việc di chuyển của con người khó khăn hơn nhiều.
Đang đi, bỗng Yến Thanh dừng phắt lại, Lê Vi nhìn thấy hắn dừng lại vểnh tai nghe ngóng, ánh mắt sáng quắc dị thường, biết rằng hắn vừa phát giác ra điều gì đó không ổn, bèn dùng mắt hồn do thám một phen.
Hiểu Vương đương nhiên không nhận ra, mới hỏi.
- Yến Thanh, có phải là...
Yến Thanh giơ tay lên ra hiệu, chặn ngang câu nói của anh, ngụ ý hãy giữ yên lặng.
Hắn lại tiếp tục nghe ngóng, vành tai hơi giật giật.
Mấy khắc sau, hắn nói khẽ.
- Đi theo tôi!.
Rồi phẩy tay ra giấu cho mọi người đi theo mình.
Lê Vi híp mắt khẩn trương đi theo, cô tuy chưa nhìn ra đó là thứ gì, thế nhưng sớm cảm thấy gần nơi này có âm khí sộc đến, chắc chắn có vấn đề.
Hiểu Vương vẻ mặt cũng thực nghiêm trọng, anh vội vã đuổi theo Yến Thanh.
Ba kẻ bọn họ nối đuôi nhau đi, mãi một lúc sau, thấy phía trước cây cối dần thưa thớt, thế nhưng lại hiện lên một khoảng đen sừng sững trước mặt.
Yến Thanh chiếu đèn nhìn lên, hoá ra là một vách núi nhô lên chắn ngang rừng cây.
Hắn đi đi lại lại quan sát, ánh mắt ngày càng sáng lên dị thường, chau mày thì thầm.
- Nơi này có âm khí hội tụ, cô có nghe thấy không...!những tiếng khóc?.
Yến Thanh vừa lia đèn tìm kiếm vừa hỏi Lê Vi.
Lê Vi cũng cảm thấy kì lạ, dùng khả năng thi thính nghe ngóng, quả nhiên văng vẳng tới có tiếng khóc than, nức nở xen lẫn gào thét.
Hai kẻ một người một ma, đều dùng những năng lực hiện có của mình mà lần tìm tới nơi đó, y nhiên đều dẫn chung tới một hướng.
Đi về phía tay phải dọc theo vách núi, lát sau cuối ngọn đèn pin đã chiếu tới một cửa hang không lớn lắm nhưng đen ngòm.
Hiểu Vương cũng thoáng kinh ngạc, lúc này tới gần rồi anh mới có thể nghe thấy vọng ra từ trong lòng hang đúng là có tiếng khóc than não nề.
Sống lưng đã sớm lạnh toát.
Dẫu sao đối với việc tiếp xúc ma quỷ, anh vẫn là chưa thể quen được.
Yến Thanh trực tiếp đi lên đứng trước cửa hang, chiếu đèn nhìn vào, liền thấy một đống xương trắng nằm rải rác trên nền hang hoang lạnh.
Có cái thây còn chưa cả lóc thịt hết, thịt thà với vải vóc trên quần áo lẫn lộn vào nhau nham nhở, như thể bị một con vật nào đó ăn dở rồi vứt lại.
Một mùi hôi thối xộc ra bức bối.
Hắn thoáng chau mày, cũng không có phản ứng gì ghê gớm, đối với những cảnh này, hắn đã quá quen rồi.
Lê Vi cũng nhìn tới, sững sờ, vội vàng liếc nhìn Yến Thanh, lắp bắp hỏi.
- Sao lại...?.
Tại sao nơi này chứa nhiều xương người đến vậy?.
Đám âm hồn trú trong kia, chắc hẳn của những kẻ bị giết này.
Yến Thanh gật đầu xác nhận, nét mặt hắn từ lúc nào đã thu lại vẻ cợt nhả, không đứng đắn, lúc này rất nghiêm túc mà xem xét sự việc.
Hiểu Vương định tiến lên nhìn một chút, không ngờ bị Lê Vi chặn lại.
- Hiểu Vương, anh đừng nhìn.
Không nên xem đâu...
Cô nhăn mặt, cho rằng anh vốn là con người, trước giờ chưa từng kinh qua mấy chuyện kinh dị buồn nôn, nếu anh thấy, lo rằng anh sẽ bị ám ảnh tâm trí.
Thế nhưng Hiểu Vương quả thực rất bình tĩnh, nhoẻn miệng cười trấn an Lê Vi, giọng nói vẫn rất trầm ổn.
- Em có phải coi thường anh quá không?.
Anh trước giờ không phải chưa từng xem qua phim kinh dị.
- Đúng đấy.
Sao cô cứ coi anh ta như trẻ lên ba vậy?.
Mấy thứ này có nhằm nhò gì so với ả quỷ nữ đang chờ chúng ta phía trước.
Yến Thanh lại hất hàm về phía sau cằn nhằn Lê Vi.
Cô vì thế cũng ngập ngừng không dám ngăn cản anh nữa.
Hiểu Vương hít vào một hơi, mạnh dạn rọi đèn pin vào miệng hang.
Lát sau nhíu mày chậm rãi nói.
- Khu rừng này đúng là có thú hoang!.
Tiêu huynh đệ, cậu còn nhớ lời tay taxi nói với chúng ta không?.
Xem chừng, mấy người mất tích chính là bị con thú này hại chết ăn thịt.
Yến Thanh chưa vội xác nhận, nhưng cũng thoáng gật đầu.
Hắn vuốt vuốt cằm suy nghĩ, mấy giây sau, khoát tay quyết đoán nói.
- Dù gì thì tôi cũng phải giải thoát đám âm hồn này trước đã.
Nếu để bọn chúng trú tụ ở đây lâu, lại thêm một tá u hồn, oán linh nữa, thực không tốt chút nào.
À, phải rồi, muốn biết nguyên cớ vì sao bọn họ chết, gọi một tên ra chất vấn là được rồi.
Lê Vi trật tự nghe Yến Thanh trình bày, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Chỉ có Hiểu Vương là nuốt nước bọt, kiên nhẫn chờ đợi tay thiếu đạo sĩ kia thể hiện pháp lực của mình.
Hắn lấy từ trong tay nải ra mấy lá phù, đem một tấm dán lên cửa hang, là một lá hoàng phù.
Mấy lá còn lại trong tay hắn đều màu trắng.
Yến Thanh cắn đầu ngón tay rỉ ra một chút máu, chấm ba chấm lên phù đầu của lá phù vừa dán lên cửa hang.
Đối với đạo gia, máu của các đệ tử nội môn bọn họ cũng có thể xem như một dạng phù linh hay ví như triện ấn Tam Thanh cũng không sai.
Chính là vật làm tin để mượn sức mạnh của tổ sư.
Đoạn, hắn bắt ấn, miệng thì thầm mấy câu quyết chú.
Yến Thanh trỏ mũi tay về phía lá hoàng phù, hươ hươ trước mặt như vẽ ra một chữ, sau đó nói to: “ khai “.
Lập tức lá hoàng phù bắt đầu phát ra hoàng quang, toả ra xung quanh.
Áng sáng của nó thấu tận vào trong hang, đống xương trắng hiện ra, sau đó cả ba đều trông thấy một đám những âm hồn vật vờ quy tụ lại.
Hình dạng kì lạ thay đều là nam giới.
Hiểu Vương băn khoăn.
- Những người mất tích toàn là nam giới, liệu có phải trùng hợp không?.
Tiêu Yến Thanh lúc này hoàn toàn khác khi hắn không làm việc, dáng vẻ đều rất nghiêm nghị, trầm ngâm lắc đầu.
- Không biết nữa.
Để tôi xem.
Lá hoàng phù tác động mạnh vào bên trong hang, làm kinh động đám âm hồn đang nương náu kia.
Chúng nhất thời chĩa mắt nhìn về phía mấy kẻ ở bên ngoài.
Lập tức gầm rú the thé lao hết ra cửa hang, định xông ra một là trêu ghẹo, doạ nạt cho hồn bay phách lạc, hai là hút sinh khí.
Tiêu Yến Thanh trông thấy thầm lắc đầu.
- Haizz.
Linh hồn không siêu thoát, ở lại dương gian rất dễ xa vào tà đạo.
Trong lúc đó, đám âm hồn đã kịp thời lao đến, tuy nhiên, vừa chạm đến gianh giới miệng hang thì đã bị bật ngược trở lại.
Trong khoảnh khắc ấy, Hiểu Vương đã kịp nhìn thấy ở miệng hang hắt lên một tầng hoàng quang đan chéo nhau như tấm lưới, chặn bước di chuyển của đám u hồn kia.
Chúng bị tấm lưới vô hình dội ngược vào, đau đớn đến thấu trời, vốn đã yếu ớt, lạnh lẽo, rất khó để chịu được vài miếng đòn.
Tất thảy đều đã kêu gào, khóc lóc, rên rỉ xin tha mạng.
Bọn chúng thấy con người kia tay không mà giam nhốt được bọn chúng, ắt không phải dễ bắt nạt.
Yến Thanh bấy giờ mới hài lòng, nghênh nghênh đầu chất vấn.
- Nói cho ta biết, các ngươi chết như thế nào?.
Ai đem thây xác của các ngươi quy tụ ở chốn này?.
Ta là pháp sư, sẽ không khi dễ cho các ngươi.
Rõ ràng xong, ta lập tức tiễn các ngươi về Diêm phủ.
Tiêu Yến Thanh rành mạch nói ra, đám âm hồn trong hang nghe xong, đều nhìn nhau, khắc sau chúng thi nhau mà nói, lại là cùng nói ra một đáp án, chính là bị một cô gái hại chết.
Một số kẻ còn lại, kể rằng mình bị một con quái vật cắn chết.
Tiêu Yến Thanh nghe đám u hồn hỗn loạn, nhất thời đau cả tai, nhăn mặt xua tai dẹp loạn.
- Thôi, thôi.
Các ngươi trật tự đi.
Ai cũng tới lượt.
Từ từ nói, ai bị gái hại chết, ai bị quái vật cắn chết, ta hỏi đến câu nào, kẻ nào đúng thì giơ tay, có biết chưa?.
- Được, được!.
Chúng thều thào nói, trưng ra