- Lam tỷ, muội mới đi nhìn một chút, quả thực Ma đạo đã bị tên đó vô hiệu mất bốn cửa rồi...
Diêu Nhiên biến ra từ không trung, ngước mắt nghiêm trọng thông báo.
Bảo Bình mở mắt, không hiểu do hôm nay tâm tính ả có gì khác biệt, lại nằm lơ đễnh trên kèo gỗ vắt ngang trên trần nhà mà nghỉ ngơi thế kia.
Một tà váy mỏng manh như sương trên người ả rũ xuống lưng chừng phía dưới.
Ả nhếch môi lạnh nhạt chỉ nói ra một câu.
- Xem như cũng có chút bản lĩnh!.
- Tỷ nói sao?.
Hắn ta như vậy tỷ còn khen hắn!.
Đợi hắn đánh đến đây thì phải làm thế nào?.
Phòng thủ đó có thể xem như vòng bảo hộ chí mạng cho chúng ta.
Đại nương lại đang kì “ thuế bì “...
Diêu Nhiên không hiểu liền lo sợ phân bua.
Cô vốn là một kẻ du nhập từ bên ngoài vào sào huyệt của mẹ con Bảo Bình, đối với nơi này, kì thực cũng chỉ có những hiểu biết nhất định.
Bảo Bình đương nhiên còn nhiều điều cơ mật không thể tiết lộ dễ dàng với kẻ khác.
Ả liếc mắt.
- Ngươi cuống cái gì?.
Tên tiểu tử đó có bản lĩnh như vậy, ta việc gì phải cung nghênh ra đón tiếp hắn.
Đợi hắn tự mình nộp mạng ra đây.
Lão nương ta lúc ấy sẽ xử đẹp hắn.
Nói xong, Bảo Bình nhấc người dậy, vắt chéo chân ngồi yểu điệu trên cột kèo cao.
Diêu Nhiên vẫn không hết lo lắng, chau mày khuyên nhủ tiếp.
- Vậy còn vòng trấn Ma đạo thì sao?.
Đó là phòng thủ đại nương đã dày công tạo dựng, nếu người biết, tỷ không sợ bị trách mắng ư?.
- Mẹ ta không vui khi nhìn thấy Ma đạo đó bị vô hiệu, nhưng bà sẽ hài lòng khi thấy con gái mình tự tay xử lý kẻ đã động vào chúng.
Hừ!.
Bảo Bình nhớn mắt lơ đễnh trả lời.
Dường như không để an nguy vòng Ma đạo sắp bị đánh đến tận đuôi vào trong mắt.
Diêu Nhiên ngước nhìn ả, chỉ mím môi im lặng không nói thêm gì nữa, bởi cô biết, kẻ đang ngự trên cao kia, trong lòng đang ôm niềm hiếu thắng lớn tới mức nào.
- Xem ra tỷ là quá tự tin rồi...
Diêu Nhiên thầm đánh giá trong bụng, đành xin cáo lui bước ra ngoài.
Lúc này trong căn phòng chỉ còn lại Bảo Bình, ả ngồi thẳng thớm, đôi mắt đen tối trừng trừng chĩa về phía trước, nét mặt lạnh tanh, dẫu hai tay khẳng khiu đang thong thả mân mê lọn tóc dài, vẫn không giấu nổi thái độ nghiêm túc tính toán bên trong.
- Phá được bốn pháp trấn rồi ư?.
Ngươi xem ra cũng có chút thú vị.
Vậy lão nương đây chưa vội giết ngươi, ta đây vốn rất thích trò mèo vờn chuột!.
Hừm!.
Bảo Bình thì thào nơi khoé miệng đỏ tươi, ánh mắt sắc sảo xếch lên âm trầm che giấu đi sự tà ác, ả y nhiên chỉ muốn trưng ra bên ngoài sự ngạo mạn.
Hơn nữa, ả còn có mẫu thân, mẫu thân chính là người mà cả đời ả luôn ngưỡng phục, không những ngưỡng phục, còn tràn đầy lòng tin tưởng.
Dẫu cho kẻ nào to gan lớn mật bước chân vào nơi này, cư nhiên vượt qua bao nhiêu vòng thủ đạo, ả vẫn tin, với năng lực của hai mẹ con ả hợp lại, bọn họ đối với cái chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Suy cho cùng, những thứ mẹ ả dày công tạo ra để bảo vệ ngôi nhà, suốt mấy thập kỷ qua, cũng chẳng có cơ hội để phát huy công hiệu của nó, cũng như để bọn họ kiểm tra độ hữu dụng mà nó mang lại.
Nay có kẻ vô phúc xâm phạm vào, coi như là một sự kiểm nghiệm thực tế đi.
Bảo Bình nghĩ như vậy, cho nên không cần lo lắng hay gấp gáp, cứ thong dong chờ con mồi ngu xuẩn mò đến giao mạng.
Vượt qua được năm cửa Tử ấy, kẻ kia cũng tổn bại năm, bảy phần công lực, có khó khăn gì để đối phó.
Ả lúc này có chút vui vẻ lên, lại nhớ đến Hiểu Vương, bèn nhảy xuống dưới nhẹ nhàng, nhanh chóng lướt tới căn phòng bên cạnh thăm anh một chuyến.
Bảo Bình đi xuyên qua cánh cửa gỗ ngăn cách giữa hai căn phòng, trong không gian khép kín luẩn quẩn mùi tà thuật áp bức, thấp thoáng hiện ra một bóng người cao lớn đang đứng, màu áo trắng đã nhạt dần vì bóng tối quỷ dị lấn át đi.
Hiểu Vương bị trói ở giữa căn phòng, không có một sợi dây thừng hay cột gỗ nào, mà bằng hai tên Khổi Lỗi Lam Chỉ nhỏ bé.
Anh gục đầu xuống, hai mắt nhắm im lìm, trên cằm anh, râu lún phún đã mọc lên.
Mái tóc cứng đen dày đã vài phần rối loạn.
Sơ mi nhàu nát.
Bảo Bình lướt mắt ngắm anh một lượt, đôi mắt híp lại còn khoé môi thì nhếch lên.
Ả khoanh tay cao ngạo thoả mãn nhìn anh như thế, đáy lòng dấy lên một loại cảm xúc ái hỷ ngọt ngào.
Người đàn ông bấy lâu ả khao khát có được trong tay, giờ phút này không sai đang được ả nắm giữ.
Khuôn mặt ấy, thân thể ấy, giọng nói ấy, hơi thở ấy, ngay từ lần đầu tiên hồn phách ả trông thấy, Bảo Bình biết, đời này Lâm Huyền Trúc không thể được sống hạnh phúc.
Vì hạnh phúc của cô ta, trái ngang thay lại cũng chính là tình yêu đầu đời của ả.
Cho dù không phải một Lâm Huyền Trúc, bất kỳ nữ nhân nào muốn tranh đoạt tình yêu với ả, hoặc là cướp đi nó, ả tuyệt đối không khoan nhượng, càng không dung tha.
Trên đời này, dẫu cho có là người hay ma, một khi ích kỷ, chính là chỉ chấp nhận một loại định lý, có ngươi thì không có ta và ngược lại.
Bảo Bình vì muốn được yêu, chấp nhận rằng mình ích kỷ.
- Ích kỷ thì có gì xấu chứ...!.
Ả xoay lưng thốt lên đầy giễu cợt.
Chỉ cần biết rằng, Hiểu Vương lúc này chính là đang nằm trong tay ả, vậy là đủ rồi.
Những chuyện tốt, xấu bên ngoài, đều chỉ là râu ria.
Bảo Bình tới bên bộ bàn ghế trang điểm của mình, định ngồi xuống.
Căn phòng này chính là phòng của ả, ả vì muốn phóng thích sự chiếm hữu, mới đem nhốt Hiểu Vương tại nơi này.
Hắc Mao Ám Dạ tuy cũng biết điều, thế nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một loài súc vật tuân theo bản năng, để Vương lại nơi ả ít qua lại, sợ nó làm càn lúc nào không hay.
Ả vì thế liền sai nó cõng anh tới đây nhốt lại.
Từ lúc phát hiện ra anh đường đột xuất hiện trong nhà mình, lại chính là liều mình để cứu Huyền Trúc, trong lòng Bảo Bình tồn tại song song hai loại cảm xúc, một là ngọt ngào lâng lâng, sau lại là đố kỵ, ghen tức.
Anh dẫu biết mình không có khả năng đánh lại thế lực ma quỷ, thế nhưng vẫn quyết tâm dấn thân vào chốn nguy hiểm chỉ vì một cái tên, Lâm Huyền Trúc.
- Lâm...Huyền ...Trúc!.
Bảo Bình rít lên đầy tức tối, hận không thể đập mạnh tay xuống bàn.
Ả liếc mắt tới bóng dáng băng lãnh phía sau lưng, lại kềm mình bình tĩnh xuống.
Ả tuy bị tiện nhân kia làm cho muốn rống giận, song vẫn đủ tỉnh táo để không biến thành xấu xí trước mặt người đàn ông của mình.
Nếu anh nhìn thấy bộ dạng doạ người của ả khi quỷ tính phát tác, chắc hẳn ả sẽ xấu hổ lắm.
Khi yêu, người con gái nào cũng đều không muốn người mình yêu trông thấy mình xấu xí.
Bởi đó là lúc họ thiếu tự tin nhất.
Bảo Bình cái gì cũng tràn ngập tự tin, duy chỉ có nhan sắc bất ổn là làm ả tự ti đôi lúc.
Suy cho cùng, ai bảo ả không phải là người đi.
Bảo Bình nhẩn nha suy nghĩ bâng quơ một hồi, lại đứng lên đi tới chỗ Hiểu Vương.
Anh vì bị ả thổi vào một luồng tà khí, sây xẩm mặt mày mà ngất đi, tới bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.
Ả nhìn tới đôi môi mỏng nhợt nhạt lạnh tanh, có đôi chút nứt nẻ, cổ họng thầm nuốt khẽ một cái.
Không phải ả không biết thương hoa tiếc ngọc, mà là tình huống này, bắt buộc ả phải làm như thế.
- Vương à, anh chịu khó một chút.
Không lâu nữa, không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ là của nhau.
Em chắc chắn như vậy, khi em hoàn thành mọi việc, chính em sẽ mang tới hạnh phúc cho anh, hãy quên Lâm Huyền Trúc đi, cô ta không xứng đáng!.
Loại người