" Chỉ cần 10 cái mười năm là hết một đời người "
Hôm nay là sáng thứ bảy, công ty Vi bình thường sẽ làm hết sáng thứ bảy là được nghỉ một ngày rưỡi cuối tuần.
Nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa, ngồi bên bàn làm việc, uể oải nhìn cái bụng lép kẹp đang biểu tình, Vi định đứng dậy đi xuống dưới đại sảnh ăn trưa.
Chợt nhớ tới người ấy, ánh mắt lấp lánh như sao, thần tú nở hoa, vội nhặt điện thoại lên bấm số lách cách.
Vương đang tập trung code app trên máy tính, bỗng điện thoại trong túi quần rung một bận, bèn móc ra xem.
Là tin nhắn của Vi: " Vương, anh ăn cơm chưa?.
Em cùng anh đi ăn trưa ".
Anh nuốt khan trong cổ họng, tay bấm phím cứng đờ.
Lát sau anh rep: " Anh phải request app này trong trưa nay, nên đang làm nốt.
Xong việc anh mới đi ăn.
Em thong thả dùng cơm trước nhé!".
Nhận tin nhắn mới rep, mặt Vi biến sắc, cơ hồ không bằng lòng, một người như thế dám từ chối lời mời mật ngọt của cô, mày ngài cứ chau lại.
Rồi vùng vằng đẩy ghế đứng lên.
Định rủ vài cô đồng nghiệp đi cùng nhưng ngó quanh, bọn họ đều đã tụm năm tụm ba đi ăn trước hết thảy.
Chỉ tại cô ban đầu từ chối lời rủ của họ để kín đáo thực hiện một dự tính khác.
Nào ngờ, thất bại chỏng chơ.
Phòng làm việc của Vi ở tầng ba, vì là khối nhân sự, thường rất hay làm việc với khối cửa hàng nên lãnh đạo bố trí bộ phận nhân sự ở tầng thấp để tiện tiếp đón nhân viên khối cửa hàng tới trao đổi công việc.
Bước ra hành lang, Vi lười biếng đứng trước cửa thang máy, đôi chân dài bắt chéo, đầu mũi giày cao gót màu đen đá đá xuống nền gạch hoa cương nhẵn nhụi, bóng loáng một cách nhàn rỗi.
Có hai cửa thang máy nhưng run rủi sao lúc này cả hai đều đang đi lên tầng cao vút, cô nhấn đi nhấn lại vẫn không được.
Cái bụng bên dưới lớp váy liền bó sát đang ngầm điên đảo như núi lửa trực phun trào.
Cô chớm mắc bệnh dạ dày do thói quen giảm cân giữ dáng, nên không thể để cái bụng chịu đói quá lâu được.
Nhìn đồng hồ đeo trên tay, Vi sốt ruột chửi thầm.
Hết nghiêng ngó lên bảng số điện tử trên nóc thang máy lại nhìn sang hành lang bộ dẫn xuống phía bên cạnh.
Hết kiên nhẫn, cô quyết định đi cầu thang bộ xuống đại sảnh.
Chép miệng tự trấn an: " dù sao cũng chỉ có ba tầng thôi!", rồi xoay mình đi về hướng tay phải.
Bình thường có thang máy nên chẳng mấy ai dùng cầu thang bộ bao giờ.
Ở cái thời điểm thiêng 12 giờ trưa này lại càng hiếm.
Đa số các nhân viên đều tranh thủ đi vào lúc hơn 11 giờ rưỡi để ăn xong còn kịp trở về làm một giấc cho tỉnh táo.
Vi chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang.
Một tay vịn trên lan can, lười biếng đi xuống.
Tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp đều đặn.
Cô đang miên man suy nghĩ về tay nam nhân tên Vương ở bộ phận bên cạnh.
Thật sự là ngoài dự tính.
Ban đầu cô đồ rằng, để hắn ngã gục dưới gót giày của cô thì chỉ không quá một cái nháy mắt.
Ấy vậy lại thành ra sai bét.
Dẫu cho đã bật hàng tá tín hiệu xanh rì thì anh chàng vẫn không hề có chút nào phát ra tình ý với cô.
Cô là hạng người gì?.
Tất cả hào khí cần có của một nữ nhân hiện đại và thành công cô đều chứa một bụng.
Nam nhân có kẻ nào không thèm khát cô?.
Từ tay giám đốc công ty cho đến trưởng thanh tra tập đoàn, đều kín đáo bày tấm lòng của mình ra trước mặt cô.
Vậy mà, đối với một gã nhân viên quèn ngày ngày chỉ biết vùi đầu bên máy tính code app cô lại không cách nào thu thập.
Thật là khiến tâm tư khó chịu vô biên.
- Hừ!.
Để xem, tôi cách nào thu phục anh, lúc đó, trừng phạt anh cũng chưa muộn.
Lê Vi này đã chán ghét thì thôi, một khi có hứng thú, hai tay không tóm được thì kẻ khác cũng vô phương chiếm hữu!.
Vi nhếch môi cười lạnh, màu son đỏ chót hơi bong bóng.
Đôi mắt đen đậm mascara quỵt xuống thâm trầm.
Cô có suy nghĩ đó cũng bởi vì dạo mới đây có nghe phong thanh người ta đồn rằng anh đã có người thương trong lòng từ lâu, hiện tại ra sao không ai rõ nhưng có vẻ, là đã có từ trước rồi.
Thông tin này phát ra từ mấy tay đồng nghiệp gần gũi cùng team nên có thể xem như bảy, tám phần chắc chắn.
Điều đó làm tâm tư của Lê Vi càng ngày càng giống tâm bão.
Ngày nào cũng giông tố mù mịt tối tăm, hận không đem gã đàn ông họ Trần kia nhốt trong lòng bàn tay mình.
Suy nghĩ lãng đãng hồi lâu, bấy giờ Vi đã đi qua một tầng, nghĩa là chuẩn bị xuống tầng hai.
Lúc này chung thuỷ trong cầu thang bộ vẫn không có ai, ngoại trừ lúc nãy có một nam thanh niên đi ngược hướng với cô chạy vù lên tầng trên.
Phía dưới có một khúc quanh rẽ xuống tầng dưới, hiển nhiên là cũng khuất mất tầm nhìn.
Còn hơn năm bậc thang nữa là cô xuống tới khúc quanh đó.
Bỗng ánh mắt lướt thấy một bàn tay trắng nhỏ vừa đặt trên lan can ngay khúc rẽ, có vẻ đang đi lên.
Vi vẫn lơ đãng nhìn xuống chân mình, thong thả đi xuống và người kia cũng vừa vặn xuất hiện nơi khúc quanh của cầu thang, đứng lại ngước mặt nhìn lên.
Chỉ trong giây phút đó, hồn vía của Vi như nhảy ra khỏi thể xác chạy trốn đi đâu mất.
Cô đứng cứng đơ tai chỗ, một chân còn chưa kịp đặt xuống bậc thềm bên dưới, cứ chơ vơ giữa chừng.
Miệng bắt đầu lắp bắp phát ra những tiếng rối rắm đứt quãng:
- Cô...người...cô là...đúng...đúng...rồi!.
Vi trợn hai mắt, vẻ mặt đan xen giữa hốt hoảng và kinh ngạc, các cơ trên khuôn mặt được tô vẽ cầu kì hơi giật giật.
Dáng vẻ ma mị đứng ở góc cầu thang kia, phần dưới rất giống người kì lạ đã chạm phải cô trong khu vệ sinh nhà hàng đêm hôm đó.
Vẫn chân váy trắng, giày búp bê màu đen cùng cổ chân trắng sứ gầy guộc.
Hơn nữa, toàn thân cô ta như phát ra một cỗ lạnh giá như băng hầm hập toả ra xung quanh.
Nhất thời làm người khác chịu đựng tê liệt.
Cô gái vẫn đứng đó im lìm không nhúc nhích hay làm động tác gì, lạ thay tầng váy mỏng vẫn rung rinh đều đặn một cách ma quái.
Vi nhíu mày nheo mắt run run nhìn thật kĩ khuôn mặt của cô ta, nhưng thất bại.
Hai hàng tóc dày và đen buông xuống như bức rèm che khuất đi dung mạo bí ẩn.
Vi bắt đầu ngửi thấy một cỗ chết chóc bao quanh cơ thể mình, lồng ngực hít thở không thông, ngày càng căng thẳng, áp bức.
Tim đập thình thịch nặng trĩu dưới lớp áo khoác dày xụ.
- Cô...cô là ai?.
Tại...tại sao cứ xuất hiện...trước mắt tôi?.
- ...
Đối phương không trả lời.
Nhưng mũi chân mang giày đen vừa nhích ra đôi chút, choãi ra tạo thành hình chữ V.
Phẩy nhẹ một chút cũng khiến hồn phách Vi vọt lên mây, giật mình lập cập bám víu vào lan can cầu thang.
- Nói...rõ đi.
Tại sao?.
Cô biết tôi?.
- Phải...
- Nguyên nhân?.
- Đã nói.
- Tôi...tôi chưa rõ.
Đã nói, là nói cái gì?.
- Nhắc chỉ một lần...Không có lần thứ hai.
Cảnh cáo chỉ một lần...không dung tha lần thứ hai...
- Cô!!!.
Cô...định làm gì tôi?.
Tôi...tôi kêu lên...
- Tuỳ tiện.
Đối phương tâm tư khó đoán như sương giăng mờ mịt, không lộ một chút tia kinh sợ nào đối với lời doạ nạt từ phía Vi, càng khiến cho cô thêm khiếp đảm, cố xoay cái cổ cứng ngắc vì sợ nhìn quanh quất tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng có vẻ như thời gian và không gian tại cái cầu thang bộ lúc bấy giờ như đã bị bàn tay ma quái của một ai đó nhấc lên tách biệt ra một thế giới khác, chỉ tồn tại trong đó cô và kẻ lạ mặt kia.
Ả nói, đã cánh báo cô, là cảnh báo điều gì.
Một điều mơ hồ như vậy, làm sao có