Yến Thanh nghe mấy lời trần thuật vừa rồi của Hiểu Vương, âm thầm hít một hơi, phẩy tay chắp sau lưng, mắt liếc đảo mông lung, chỉ nhẹ gật đầu mà không nói gì.
Lê Vi chăm chú quan sát sắc mặt của hắn, trong khi hắn trưng cái vẻ mặt bất động thanh sắc ra, thì mặt cô vẫn nhăn nhăn nhó nhó, cảm thấy có một cục tức vẫn nằm ở đáy bụng.
Cứ nhớ tới thái độ bất cấp diện tử của hắn khi chạy tới đối phó anh linh, không nể hả gì nói cô một hồi lúc nãy, cô thật muốn nhặt cục tức ấy lên ném thẳng vào mặt hắn.
Rõ ràng lần này cô bị hắn trách oan.
Nhưng mà Lê Vi chỉ nghĩ như vậy, ngoài mím môi liếc xéo hắn mấy cái thì cũng không nói gì.
Đúng vậy, cô không thèm đi đôi co với tên vương bát đản nhà hắn làm gì.
Lê Vi cụp mắt nhìn lơ đễnh xuống chân, ánh mắt không thấy động nữa, dần dần thu lại bình thản.
Yến Thanh cũng không có ý định dành thời gian vàng bạc để nghiên cứu tâm lý của Lê Vi, hắn chạy đi " truy cùng diệt tận " mấy con âm binh còn sót lại của Hồ Ân, chỉ một loáng sau đã quay lại.
Dù sao Hồ Ân cũng bỏ đi rồi, Tiêu Yến Thanh cùng mọi người bèn tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đồng thời bàn bạc xem tiếp theo nên làm cái gì.
Nhớ lại tên anh linh ban nãy, Linh Đẩu Lão vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, nét mặt đầy khúc mắc, cho nên tự lẩm bẩm một mình.
- Cứ tưởng toàn bộ Âm Binh triệu đến đây đều chỉ là u hồn, cư nhiên lại xen lẫn một con anh linh, cũng thật không bình thường.
Cũng không biết sự thắc mắc của mình đã được Tiêu Yến Thanh từ đằng sau nghe thấy, hắn bèn lên tiếng.
- Cũng có thể Hồ Ân là tùy tiện sắp xếp mà thôi, Hoàng Tuyến Phong Vệ giới bà ta không để vào mắt.
Hiểu Vương trực tiếp ngồi xuống sàn, anh đặt Huyền Trúc nằm ngang trong lòng, cả hai cùng nghỉ ngơi.
Lão Linh lọc cọc đi tới, ông lão nhìn cô gái nhỏ nhắn, thần sắc tiều tụy trong lòng chàng trai, ái ngại lên tiếng.
- Cổ ngải kia thật là một thứ tai hoạ, khuôn mặt cô gái thành ra như vậy...!Ai dà...
Linh Đẩu Lão không đành lòng nói hết câu, chỉ thở dài cảm thông.
Cho dù là người cổ lai hy, ông lão cũng biết một điều, nhan sắc vốn là điểm chí mạng của nữ phái, cái gọi là chân lý ấy, cũng có thể xem như một loại nữ nhi thường tình.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, vì rơi vào âm mưu tà ác của mẹ con Hồ Ân, không chỉ nhan sắc bị hủy hoại, đến tính mạng cũng như ngọn nến treo trước gió, thật sự rất đáng thương.
Yến Thanh lơ đãng khoanh tay trước ngực, nhếch môi sửa chữa câu nói của Lão Linh.
- Cổ ngải chẳng qua chỉ là một công cụ, mẹ con Ân gia kia mới là thứ tai hoạ chính thống!.
Lê Vi xen vào.
- Nhưng vì sao khuôn mặt cô ấy lại thành ra như vậy?.
Yến Thanh ngồi xổm trước mặt Hiểu Vương, tỉ mỉ quan sát nhan sắc có một nửa đã bị hủy hoại của Huyền Trúc, ánh mắt rất nghiêm chỉnh.
Hắn nói.
- Nhân Linh Thủy Ngải là vật có sinh nguồn âm nhưng lại có thể thích ứng, hợp kết được với cổ qui xác, chứng tỏ nó là vật đa cực.
Có thể tiếp nhận âm, dương tùy biến theo điều kiện sống.
Hồ Ân dùng nó nhân biến cho con gái, đương nhiên phải tinh chỉnh nguồn âm - dương trong Nhân Linh Thủy Ngải một cách đúng mực.
Nguồn khí dương trong con người là chủ yếu, dẫu cho phân chia hai giới nam, nữ.
Muốn Nhân Linh Thủy Ngải theo hướng nhân hình mà tiến hoá, cần tiếp nhập vào nó một nguồn dương khí lớn.
Vậy nguồn dương khí ấy ở đâu ra?.
Đó là vấn đề thứ nhất, tạm để ở đây, lại nói tới một vấn đề khác, chính là vật chủ.
Tại sao Lâm Huyền Trúc lại được đưa vào cái " dự án " biến thái này của mẹ con họ Ân?.
- Chẳng phải anh vừa nói, là vật chủ sao?.
Nhân Linh Thủy Ngải cần một vật chủ để ký sinh, cũng là để nó biến thành y hình dạng như vậy.
Lê Vi chau mày đường đột cắt ngang.
Yến Thanh khẽ cười lắc đầu.
- Huyền Trúc được đưa vào một phần là để Nhân Linh Thủy Ngải ký sinh, nhưng cái quan trọng hơn chính là, cô ấy bắt buộc phải tham gia vào dự án này, không thể là ai khác.
Bởi vì, cô ấy, Bảo Bình và Nhân Linh Thủy Ngải, vốn có một giao kết từ trước đó, căn bản mà nói, chính Huyền Trúc cũng không tường tận về cái giao kết này.
- Có thể họ Lâm chỉ biết giữa mình cùng Bảo Bình xác lập giao kết, không hay biết đến cái gọi là Nhân Linh Thủy Ngải kia.
Linh Lão Đẩu trầm ngâm bổ xung.
Yến Thanh nhẹ gật đầu.
- Vết tích của cái giao kết ấy vẫn còn trên lưng của Lâm Huyền Trúc.
Một điểm ở đây là, theo lời của anh Vương nói, nó tự động biến mất cho nên tôi nghĩ rằng, đây là một sự chuyển đổi trong giao kết kia.
Hiểu Vương chau mày hỏi.
- Thế là sao?.
Cậu nói rõ một chút.
Nhìn nét mặt mông lung của mọi người, Yến Thanh đành cười phào một cái, chuyện này đúng là có hơi phức tạp thật.
Cũng khó để giải thích thoả đáng, tuy nhiên, nếu không hiểu rõ vấn đề, làm sao hành động thông suốt.
Hắn đứng lên, phóng đãng đi lại vài bước rồi trả lời.
- Mấy người có thể hình dung như thế này, Lâm Huyền Trúc, Bảo Bình, Nhân Linh Thủy Ngải, ba kẻ bọn họ lập thành ba đỉnh trong một tam giác.
Cái tam giác này chính là giao kết.
Trong đó, sự bảo toàn tuyệt đối giữa ba đỉnh tam giác chính là nguồn âm - dương.
Làm gì thì làm, chỉ cần giữ nguồn âm - dương trong tam giác không bị biến động, thì giao kết vẫn sẽ tồn tại tốt.
Mà giao kết này, căn bản là được tạo nên giữa Huyền Trúc và Bảo Bình đầu tiên, sau này, Bảo Bình quay sang lập giao kết với cổ ngải, cho nên Huyền Trúc mới không hay biết về sự tồn tại của nó.
Sau khi Trúc trở về Hồ gia lần thứ hai, Bảo Bình mới thu xếp để Huyền Trúc lập giao kết cuối cùng với cổ ngải, như vậy là hoàn thành sự gắn kết giữa ba kẻ bọn họ.
Lại nói, trước đây, vì mới chỉ có Trúc lập giao kết với Bảo Bình cho nên cô ta phải phụ thuộc rất nhiều vào Lâm Huyền Trúc.
Phụ thuộc như thế nào, tôi nghĩ nó liên quan đến vết tích lớp sừng dưới biểu bì của Trúc.
Sau này, khi có Nhân Linh Thủy Ngải, Bảo Bình chuyển sang nó, Trúc vì vậy mới bớt đi cái gánh nặng trên lưng mình.
Đó chính là sự chuyển biến trong giao kết mà tôi đã nói.
- Cũng có thể lắm.
Hiểu Vương chăm chú