Cố Tử Phong một tay nhận lấy thuốc từ tay cô, tay còn lại nhận lấy cốc nước.
Cho thuốc và nước vào miệng, sau đó nuốt xuống một lần.
" Khụ…khụ…khụ…"
" Khụ…khụ…khụ…"
Đột nhiên cơn ho ập tới trong quá trình nuốt, Cố Tử Phong bị sặc, ho đến rát cả họng, đến nổi cả gương mặt đều đỏ cả lên.
Trần Y Y nhìn thấy cảnh này lo lắng chạy đến vỗ nhẹ lên lưng anh.
Cơn ho vừa dứt, Cố Tử Phong mệt mỏi thở hỗn hển ngồi tựa vào chiếc gối đã được Trần Y Y kê lên cho anh.
" Cô về phòng nghỉ ngơi đi, tôi tự lo cho mình được."
Cố Tử Phong dùng chất giọng khàn khàn, thô ráp nói với cô.
Giọng nói của anh đã hoàn toàn thay đổi, Trần Y Y nhận ra tuy anh chỉ bị bệnh vặt nhưng chắc cũng không thoải mái như cô nghĩ.
" Nhưng ngài…"
" Tôi không sao, muộn rồi về đi."
Còn chưa nói hết câu, Trần Y Y đã bị Cố Tử Phong cắt ngang lời.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, lòng anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cô thân là con gái anh cũng không thể giữ cô ở lại quá lâu.
" Nếu có vấn đề gì tôi sẽ gọi cho cô."
Trần Y Y chần chừ giây lát, sau đó mới đồng ý về phòng.
Thân là con gái cô cũng biết nên giữ mình, mẹ cô từng dạy không nên ở nhà con trai vào buổi tối, như vậy sẽ nguy hiểm, cô hiểu ý của bà, cô cũng sợ người đàn ông này nhưng ngày hôm nay, giờ phút này, anh bị bệnh, thân là cấp dưới thấy ông chủ bị bệnh mà bỏ mặt không lo, như vậy thì làm sao coi được.
Trần Y Y nữa muốn ở lại nữa muốn đi, mang tâm trạng mâu thuẫn trở về phòng, đi tắm đi đánh răng rữa mặt cũng không yên lòng.
Trèo lên giường, đắp chăn phủ kín đầu, Trần Y Y muốn ngủ một giấc thật ngon tới sáng, kết quả lăn qua, lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
“Aizzz, Cũng tại buổi chiều mình ngủ nhiều quá.”
Trần Y Y vò đầu bức tóc, bực dọc tự phàn nàn bản thân.
Tuy nói vậy, nhưng sâu trong tìm thức, bản thân cô cũng không biết là vì ngủ nhiều nên không ngủ được hay là do đang lo lắng cho ai đó đến mức không dám ngủ.
Trần Y Y cầm lấy điện thoại mở chế độ âm lương lớn nhất lên, lại kiểm tra pin có còn hay không.
" Ây, mình sạc cả buổi chiều rồi mà?"
Quăng điện thoại qua một góc giường, cô ấy nhăn nhúm mày nhắm mắt, ép bản thân phải ngủ.
Vẫn không được.
Lăn qua, lăn lại, xuống giường đảo tới đảo lui rồi lại leo lên giường.
Tận hơn 1 giờ, mắt Trần Y Y mới bắt đầu không chóng đỡ nổi, nặng trĩu sụp mí.
Khụ …khụ…khụ…
Trong lúc mơ màng Trần Y Y nghe thấy tiếng ho khan dữ dội, giật mình tỉnh lại cô đến tủ lấy chiếc áo lông màu hồng ra, một lần nữa áo