Hôm sau, như lời ngày đã hứa, Từ Dữu Dữu mang máy ảnh đến trường học.
Vì đã trót đồng ý với Lư Thời sẽ giúp cậu ấy chụp ảnh, dĩ nhiên Từ Dữu Dữu không có ý định chỉ làm qua loa, buổi sáng vừa đến lớp học, liền nhìn chằm chằm vào mặt Lư Thời.
"Cậu... Cậu làm gì?" Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lư Thời bị người khác nhìn chăm chú, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, cậu thực sự không thể thích ứng với việc Từ Dữu Dữu cứ nhìn chằm chằm mình như vậy. Đặc biệt là Từ Dữu Dữu càng lúc càng nhích lại gần, Lư Thời bị hù nên vội vàng quay đầu đi chỗ khác, kết quả đúng lúc đó cậu lại bắt gặp gương mặt đột nhiên âm trầm của Kiều Mộc.
Là do cô ta tự nhìn anh như thế, em ngồi đây u ám nhìn anh làm cái gì!
"Mình đang tìm góc nào là đẹp nhất trên gương mặt cậu." Từ Dữu Dữu chỉ mới có kinh nghiệm chụp chân dung người gần đây là nhờ chụp cho Thẩm Lỵ Lỵ, nhưng thật ra những lúc cô chụp hình cho Thẩm Lỵ Lỵ, trọng tâm luôn được đặt vào Hán phục mặc trên người cô ấy, để bộ Hán phục có thể dung hợp với cảnh sắc bên ngoài một cách hoàn mỹ. Nhưng chụp hình cho ngôi sao thì khác hoàn toàn, hình của ngôi sao phải khiến những đường nét đẹp nhất của họ trở nên nổi bật, cho nên bắt được nét thanh tú trên ngũ quan của những ngôi sao mới là quan trọng nhất.
"Mấy cái này còn cần tìm sao?" Lư Thời chỉ mặt mình, "360o mình không hề có góc chết, cho dù cậu tùy tiện chụp mấy tấm cũng đủ tiêu chuẩn làm poster rồi."
"360o không có góc chết, hoặc nói cách khác chính là 360o của cậu, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng đều giống nhau, loại người mẫu này hay được gọi là không có khí chất đấy biết không." Từ Dữu Dữu vô tình nói.
"..." Lư Thời tức đến nghẹn cả lời.
Kiều Mộc nhịn không được cười phụt một tiếng.
"Được rồi, tùy tiện chụp mấy tấm đi." Từ Dữu Dữu thu lại ngữ khí, miễn cưỡng nói.
Lư Thời lập tức có một loại cảm giác như mình tự lấy đá đập chân mình, đó là một cảm giác khóc không ra nước mắt. Ban đầu Lư Thời cũng chỉ thuận miệng muốn nhờ Từ Dữu Dữu tùy tiện chụp mấy tấm hình, nhưng dù sao bản thân cậu tốt xấu gì cũng là một ngôi sao giải trí, mấy ảnh chụp này còn được dùng để đăng lên truyền thông đại chúng, cậu cảm thấy mặc dù Từ Dữu Dữu ngoài miệng nói tùy tiện chụp mấy tấm, nhưng cậu hiểu thực tế cô vẫn rất dụng tâm.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Từ Dữu Dữu là một kiểu người nói là làm, cô ta nói tùy tiện chụp đại nhưng đúng là chụp đại mấy tấm thật, mỗi khi cậu vừa mới bắt được ống kính, Từ Dữu Dữu đã chụp xong rồi. Đây là lần đầu tiên cậu phải đối diện với ống kính ở ngay tại trường học, ở nơi mà cậu thường cùng bạn bè đùa giỡn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng. Trong lúc chụp hình, Từ Dữu Dữu bỗng nhiên gọi cậu một tiếng, chờ lúc cậu không hề chuẩn bị, cô sẽ bấm “tích tích” bắt trọn những khoảnh khắc ấy.
Lư Thời vô cùng hoài nghi Từ Dữu Dữu có phải đang cố ý chụp cậu trông thật xấu hay không.
Chờ đến chiều, Lư Thời cũng quên hoàn toàn hình của mình do Từ Dữu Dữu chụp, ở trường học nên làm gì thì cậu cũng làm cái đó, đến khi tan học về nhà, Từ Dữu Dữu chép hình từ trong thẻ nhớ để cậu kiểm tra thì cậu mới nhớ ra.
"Thất thần gì vậy, tranh thủ thời gian kiểm tra xem, ảnh hơi nhiều, cậu tự kiểm tra một chút, đến tối tự cậu chọn ảnh, rồi quyết định xem có muốn gửi cho người đại diện hay không." Từ Dữu Dữu nói.
"À, được." Lư Thời hoài nghi không biết Từ Dữu Dữu có cố ý chụp ảnh dìm cậu không, thật ra cậu cũng hoàn toàn từ bỏ ý định gửi ảnh chụp của mình cho người đại diện rồi, nhưng suy nghĩ này không thể để cho Từ Dữu Dữu biết được, dù sao người ta cũng thực lòng giúp cậu, cho dù hình chụp không được như ý muốn, cậu cũng không thể nói huỵch toẹt như vậy trước mặt cô.
Ôi, mình quả thật là một người vừa khéo léo thấu hiểu lòng người, vừa có EQ cao mà.
Đến tối, sau khi tắm rửa xong, Lư Thời đang ngồi lướt một vòng bạn bè, bỗng người đại diện liền nhắn cho cậu một tin trên Wechat, thông báo có hai kịch bản phim sắp khởi quay vào kì nghỉ hè đã được gửi vào email của cậu, để cậu đọc thử qua một chút, rồi chọn ra một bộ thích hợp.
Lư Thời trả lời “được”, rồi cầm iPad trên bàn lên, đăng nhập vào hòm thư download kịch bản, vì đọc kịch bản cần tốn một chút sực lực nên cậu hơi mệt mỏi, bỗng nhiên nhớ đến mấy tấm hình do Từ Dữu Dữu chụp vào ban ngày còn chưa xem qua, nên lập tức ấn mở folder ảnh. Vừa mở folder ra, cả người cậu bỗng trở nên ngây ngẩn.
Đó là bởi vì những tấm hình do Từ Dữu Dữu chụp hoàn toàn không giống với những tưởng tượng miên man từ sáng đến giờ của cậu, từng tấm hình đều là một sự kết hợp hài hòa giữa bố cục, màu sắc và ánh sáng, ai cũng có thể nhìn ra trong đó có bao nhiêu dụng tâm. Quan trọng nhất là trong những tấm ảnh của cậu, không hề có một tia gượng gạo, mà chúng vô cùng hài hòa, tự nhiên.
Lý do cậu nói đến sự gượng gạo để so sánh là vì trong những lần trước, mỗi khi cậu xem những bộ phim do chính mình đóng, hay nhìn vào những tấm poster có chân dung của cậu, cậu đều thấy bản thân mình rất đẹp trai, từ mặt mày ngũ quan, cho đến từng sợi tóc đều rất hoàn mỹ, nhưng Lư Thời vẫn thấy chúng có một sự gượng gạo nào đó do bản thân đang diễn. Đó nhìn thì chính là cậu, nhưng lại không giống bản thân cậu. Tuy nhiên, những tấm ảnh do Từ Dữu Dữu chụp cho cậu lại không có loại cảm giác đó, như thể những tấm ảnh này đã bộc lộ chính con người chân thật của cậu vậy, một con người có chút ngốc nghếch, thích ngủ gật trong lớp, lại hay cãi nhau ầm ĩ cùng bạn bè, thích chạy nhảy trong bãi tập, tuy không hề cố tình phô diễn ra nhưng lại vô cùng sống động và tự nhiên.
Lư Thời lướt xem từng tấm hình, bất tri bất giác đã xem hết 200 tấm ảnh, trong đó còn có mấy tấm hình cậu chụp chung với bạn bè cùng lớp, nhưng cậu vẫn thích nhất là tấm cậu chụp chung với Kiều Mộc.
Đó là vào giờ nghỉ trưa, vì nhàn rỗi nhàm chán, cậu liền kêu Kiều Mộc chơi một ván cờ ca rô. Cậu cũng rất mặt dày nêu rõ không cho phép Kiều Mộc thắng cậu trong vòng năm phút. Hình như lúc đó Từ Dữu Dữu cũng không muốn Kiều Mộc lộ mặt trong hình chụp, nên cô lợi dụng vầng sáng chiếu vào từ cửa sổ để che mặt Kiều Mộc, nhưng bố cục của tấm hình vẫn cực kì tốt, vì vậy tấm hình đã thể hiện trọn vẹn được một khung cảnh buổi trưa nhàn nhã của những thiếu niên đang rất vui vẻ.
Lư Thời tới tới lui lui xem hai lần, nhưng vẫn chưa chọn được tấm nào, thấy trời đã khuya, nên cậu gửi hết cả folder hình cho người đại diện của mình xem.
Giữa trưa ngày hôm sau, người đại diện của Lư Thời - Hình tỷ - trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho cậu: "Lư Thời, em tự tìm nhiếp ảnh gia tại địa phương rồi sao?"
Lư Thời nghe thấy ngữ khí của người đại diện, trong lòng liền có tám phần tự tin: "Hình chụp không tệ đúng không?"
"Nào chỉ là không tệ, bố cục và màu sắc hoàn hảo luôn ấy chứ, trông còn tốt hơn so với mấy tấm hình trước đây em hay chụp." Hình tỷ không che giấu chút tán dương nào nói, "Đặc biệt là em, đây là đầu tiên chị thấy em trông tự nhiên như thế, trên mặt tràn trề hơi thở thanh xuân, thậm chí còn như muốn tràn cả ra ngoài tấm ảnh."
"Vậy em có thể trực tiếp dùng bộ ảnh
chụp làm ảnh đăng Weibo lần này được không?" Lư Thời nói thẳng, “Cuối tuần này em phải kiểm tra rồi, em thực sự không có thời gian đi B thị."
"Ảnh chụp dùng được, nhưng cần phải chỉnh sửa photoshop một chút, nhiếp ảnh gia là ai thế, để chị trao đổi trực tiếp cùng người ta một chút. Nếu như bàn bạc không có vấn đề gì, có thể nhờ người đó photoshop luôn." Hình tỷ nói.
"Nếu muốn chỉnh sửa ảnh, chắc phải tìm người khác, người chụp hình là bạn học của em, cô ấy cũng phải làm kiểm tra, chắc không rảnh photoshop hình đâu." Lư Thời trực tiếp từ chối.
"Bạn học em? Không thể nào." Hình tỷ theo bản năng không tin.
"Vì sao lại không thể, nếu không phải bạn học cùng trường với em, chị nghĩ thử xem em làm sao có thể dẫn nhiếp ảnh gia vào trường em chụp ảnh được chứ?" Lư Thời hỏi.
Họ cũng từng có ý đồ dẫn nhiếp ảnh gia vào trong trường học chụp ảnh, nhưng lại bị bảo vệ vô tình xua đuổi nên Hình tỷ lập tức bị thuyết phục.
"Vậy chúng ta ký một hợp đồng với bạn học đó đi, dù gì ảnh chụp cũng được sử dụng với mục đích thương mại, vẫn nên ký một bản hợp đồng tương đối tốt." Làm người đại diện, Hình tỷ rất chu đáo trong việc bảo vệ nghệ sĩ nhà mình, mặc kệ ảnh là do ai chụp, vẫn phải ký hợp đồng có điều khoản rõ ràng thì tương lai mới không dẫn đến tranh chấp.
"Có cần thiết như vậy không?" Lư Thời nhíu mày.
"Dĩ nhiên là cần, không những thế mà bên mình còn phải trả thù lao cho đối phương nữa đấy." Hình tỷ nói.
Lư Thời nghe nói còn có thù lao, lập tức không từ chối nữa, trực tiếp hỏi: "Trả bao nhiêu?"
"Bạn học em vẫn còn là học sinh, chụp ảnh hẳn chỉ là sở thích, nếu vậy thì thù lao chắc tầm năm vạn?" Hình tỷ suy xét rồi mới ra một cái giá, đối với học sinh thu lao năm vạn cũng xem như không hề ít.
"Cái này mà chị cũng bòn rút được, lúc trước chị hẹn nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho em, chẳng phải trả cho người ta mấy chục vạn một bộ ảnh sao?" Lư Thời thấy thù lao ít, nên trách móc.
"Đại thiếu gia, diễn viên quần chúng và diễn viên chính cũng đều là diễn viên đấy thôi, nhưng thù lao có giống nhau không? Vả lại, tiền này được trích ra từ chính lợi nhuận của em kiếm được từ ảnh chụp đấy nhé, cho nên chi trả cho nhiếp ảnh gia càng ít càng tốt." Hình tỷ nói.
"Nhưng cô ấy là bạn học của em, quan hệ của chúng em rất tốt, Hình tỷ, chị trả cho cậu ấy thêm một chút đi." Lư Thời cảm thấy ảnh chụp của Từ Dữu Dữu so với những nhiếp ảnh gia nổi tiếng kia cũng chẳng kém cạnh gì.
"Vậy mười vạn đi. Haizz cái thằng nhóc này, đừng để người khác lợi dụng em đấy nhé, dù gì em cũng là người nổi tiếng, đối với lần chụp ảnh này, cô ấy chắc chắn thu về được nhiều lợi ích hơn là em." Hình tỷ nói.
Lư Thời cũng nói mình đã hiểu, sau đó không nói gì nữa, cúp điện thoại, đi vào lớp liền đem tin tức này báo cho Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu đối với chuyện ký hợp đồng cũng không hề có mâu thuẫn, ngược lại đối với khoản thù lao mười vạn tệ thì có hơi kinh ngạc. Mặc dù Lư Thời trước kia cũng đã nói với cô, thu nhập hằng năm của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp phải từ trăm vạn trở lên, nhưng hôm qua cô cũng chỉ chụp mấy bô hình trong lúc nghỉ giữa tiết, mà đã kiếm lời được mười vạn. Hơn nữa, cô cũng chỉ là dân nghiệp dư, giá cả thế này cũng xem như đại thần trong giới rồi còn gì.
Từ Dữu Dữu nheo nheo lông mày, bắt đầu suy tính về sự nghiệp tương lai của mình. Ở kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền đi leo núi khắp nơi, cũng chưa kịp cân nhắc đến nghề nghiệp tương lai thì đã gặp phải tai nạn trên đỉnh Everest rồi. Sống lại một đời, Từ Dữu Dữu cảm thấy mình nên suy nghĩ thấu đáo về việc này.
Trước ngày kiểm tra hàng tháng, hình của Lư Thời rốt cục cũng được phòng làm việc photoshop xong, Hình tỷ chọn lấy chín tấm hình gửi cho Lư Thời, để cậu duyệt qua rồi đăng lên Weibo, Lư Thời nhìn xem một chút, nhưng không thấy tấm hình ưng ý cậu chụp cùng Kiều Mộc kia, nhịn không được nhắn hỏi Hình tỷ trên Wechat.
Hình tỷ: 【 Khung cảnh của tấm hình đó đúng là tốt, nhưng không thể đăng được. 】
Lư Thời không hiểu: 【 Vì sao? 】
Hình tỷ: 【 Tấm hình kia mặc dù mặt em được lộ rõ, nhưng nhân vật chính lại là cái người ngồi đối diện em, em trông giống như chỉ đang làm nền cho người ta mà thôi. 】
Lư Thời trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, Hình tỷ liền gửi ngay tấm hình kia qua.
Hình tỷ: 【 Ý cảnh trong tấm hình, tất cả như đang tô đậm cho cậu bạn kia vậy, em nếu còn không tin, bây giờ thử che em lại, rồi lại che bạn học kia lại, nhìn xem có phải có sự khác biệt hay không. 】
Lư Thời làm theo lời Hình tỷ nói, luân phiên che mình và người ngồi đối diện, quả nhiên cậu liền phát hiện ra một sự thật, khi phía cậu bị che khuất, ảnh chụp cũng không hề lộ ra vẻ gì biến hóa, nhưng khi che lại phía Kiều Mộc, tất cả ý cảnh trong tấm hình liền biến mất không còn lại chút gì. Lư Thời dừng một chút, hai mắt lay động, đem ảnh chụp gửi ngay cho Từ Dữu Dữu: 【 Đồ bất công, chụp chân dung cho mình, vì sao cậu lại khiến Kiều Mộc tỏa sáng như thế. 】
Từ Dữu Dữu nhìn màn hình di động sáng lên, lấy ra xem xét, nhìn thấy ảnh chụp cũng hơi sửng sốt một chút. Lúc cô chụp hình, khi đang điều chỉnh tiêu cự ống kính, cô cũng tự nhủ không nên chụp dính Kiều Mộc vào hình, nhưng bất tri bất giác liền chụp thành như vậy.
Bên trong tấm ảnh, những đường nét trên khuôn mặt đã bị vầng sáng lóa mất, người khác không biết lúc đó thần thái của Kiều Mộc trông như thế nào, nhưng cô lại là người thấy rõ nhất. Việc cô dùng kỹ xảo để che mờ gương mặt của Kiều Mộc không phải là sợ Kiều Mộc giọng khách át giọng chủ (1), nhưng đó chỉ là theo bản năng cô không muốn người nào khác ngoài cô nhìn thấy thời khắc đó của cậu ấy.
(1) Giọng khách át giọng chủ: ý chỉ những nhân vật phụ nhưng lại áp đảo nhân vật chính. Lư Thời: 【 Mình đang hỏi cậu đó, đừng có hòng mà giả chết với mình. 】
Từ Dữu Dữu hoàn hồn, hung hăng trả lời một câu: 【 Đã biết nguyên nhân rồi, cậu còn hỏi làm gì! 】
Lư Thời vừa thấy câu trả lời này, liền chụp screenshots gửi cho em họ nhà mình.
Kiều Mộc xem hết cuộc hội thoại đó của hai người, nhịn không được quay đầu nhìn cô gái ngồi cạnh mình đang vùi đầu luyện chữ.
Cái nguyên nhân này, có gì bất công ở đây sao?