Buổi tối hôm đó, Tiểu Muội được Tuệ Hy giữ lại và ngủ cùng cô và Tần Minh.
Tiểu Muội ở bên trái, Tuệ Hy ở giữa và Tần Minh ở bên phải, cảnh tượng này không khác gì một nhà ba người đang ôm nhau ngủ cả.
Khi Tần Minh nhìn thấy Tuệ Hy luôn ôm lấy Tiểu Muội thì anh đã biết hiện tại cô thật sự rất yêu thương đứa bé này
Anh cũng chỉ choàng tay ôm lấy eo cô, rồi chìm vào giấc ngủ.
Chắc là tầm 1 giờ sáng, bất chợt Tiểu Muội lại khóc toáng lên, liên tục nói
- Đừng...!Đừng đánh...!Đừng đánh con.
Con sai rồi.
Con xin lỗi....
Tuệ Hy nhìn đứa bé miệng liên tục gào thét, nước mắt chảy dài, còn toát cả mồ hội lạnh, cô liền đau lòng ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của Tiểu Muội, luôn miệng nói
- Ngoan, ngoan...!Không đánh con, không đánh con nữa.
Tần Minh chợt nhìn thấy giọt nước mắt của Tuệ Hy cũng rơi xuống khi thấy Tiểu Muội khóc, anh vừa đau lòng vừa chua xót, Tuệ Hy từ nhỏ đã sống theo cách sắp đặt của Diệp Hải.
Tiểu Muội có vẻ lại là đứa bé bị hành hạ rất nhiều nên mới trốn đi, một đứa bé chỉ mới bốn tuổi đã bị bạo hành đến mức còn hay gặp ác mộng như vậy, chắc hẳn tuổi thơ cũng rất kinh khủng.
Tần Minh khẽ thở dài, bỗng anh ngồi dậy, làm cho Tuệ Hy giật mình
- Làm anh thức giấc sao?
- Không sao, Tiểu Hy...!Nào, đến đây ngồi, anh làm chỗ cho em tựa.
Bế mãi như vậy, em sẽ rất mỏi tay.
Tuệ Hy mỉm cười, rồi cô và ngồi đối lưng với nhau, Tần Minh giống như là chiếc ghế để cô tựa lưng vào, còn Tuệ Hy thì luôn lo lắng cho Tiểu Muội, sau đó...!Khi xác định Tiểu Muội đã yên giấc, thì Tuệ Hy mới nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường.
- Đã ngủ rồi sao? Tiểu Hy, anh không nghĩ em chăm bé cũng tốt đấy chứ.
- Thật ra thì em có tìm hiểu qua cách chăm bé.
Tuệ Hy nhìn Tiểu Muội ngủ ngoan như vậy cũng vui vẻ mỉm cười, trước khi cả hai yên giấc ngủ, cô còn không quên hôn nhẹ lên trán của con bé, khẽ nói
- Ngủ ngon, bé con.
Tần Minh nhìn thấy như vậy liền nảy sinh lòng đố kị, nếu như thật sự đây là con gái ruột của họ, chắc anh đã sớm bị đá ra khỏi giường mất, trước khi Tuệ Hy nằm xuống ngủ, thì Tần Minh còn kéo tay cô lại, ôm lấy cô vào lòng, thì thầm vào tai của cô
- Bảo bối, anh ghen.
- Tần Tổng đại nhân, đây chỉ là đứa bé.
Anh đừng có ấu trĩ như vậy có được không?
- Anh mặc kệ, em hôn người khác, anh liền không thích.
- Mặc kệ anh.
Nhưng rồi sau đó, Tần Minh dùng một tay giữ lấy sau gáy của cô rồi hôn lấy cô, sau đó một tay giữ lấy eo của cô, ôm sát cô vào lòng, Tuệ Hy do bị tấn công bất ngờ nên trở tay không kịp, nhưng mà một lúc sau, cô liền nhắm mắt và thuận theo ý của anh.
Tuy nhiên, d/ục vọng của nam nhân rất