Đi một hồi lâu cuối cùng cũng tới được Thiên Thanh thành, toà thành này hơi nhỏ, không phồn hoa như Minh Dương thành.
Đoàn xe ngựa vào thành rồi dừng lại ở trước một biệt phủ cổ kính, bên trên đề 2 chữ "Linh gia".
Linh Sương sắp xếp một đình viện cho Hắc Vũ nghỉ ngơi, rồi xin cáo từ vì còn vài việc phải lo.
Hắc Vũ vào trong đình viện, tiếp tục tu luyện lẫn lĩnh ngộ, hắn dường như đã hiểu được đôi chút về tấm cổ phù, mà điều làm Hắc Vũ ngạc nhiên hơn là từ khi nhận chủ tấm cổ phù rồi thu nó vào trong đan điền, dường như chất lỏng trắng xám kia rất hứng thú với nó, màu sắc cũng hơi chuyển sang màu hồng rõ rệt hơn.
Hắc Vũ tiếp tục nghiên cứu y thuật, hắn không ngừng tìm kiếm cách chữa chân cho tên tiểu tử kia.
Suốt 3 ngày sau, Hắc Vũ mới ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra hắn giật mình khi thấy một tên gia đinh đứng đợi trước cửa. Tên gia đinh cũng giật mình khi thấy hắn, liền nói:
- Công tử, tiểu thư nhà ta có lời mời công tử đến chính đường.
Hắc Vũ cũng gật đầu rồi theo tên gia đinh tới đó. Bước vào bên trong, lúc này Linh Sương và Linh Quân đang ngồi ở đó, hai bên là vài trưởng lão, tu vi mạnh nhất cũng chỉ tới Vũ Quân lục trọng. Thấy Hắc Vũ tới Linh Sương liền mới hắn ngồi vào một chỗ trống gần chỗ nàng và Linh Quân ngồi, nàng cũng giới thiệu hắn với các trưởng lão.
- Đây là Hắc Vũ công tử, là người đã cứu mạng ta và Linh Quân lần trước, mong các vị trưởng lão đón tiếp chu đáo.
- Tiểu thư không cần phải nhắc, có ơn với tiểu thư và công tử chính là có ơn với Linh gia ta, lão phu thay mặt Linh gia đa tạ - một lão giả đứng lên chắp tay hành lễ.
- Tiền bối không cần khách sáo, đó là việc nên làm thôi - Hắc Vũ cũng không thất lễ đứng dậy cung kính.
Nếu xét về tuổi tác của thân thể này có lẽ lão còn phải gọi hắn là tiền bối, nhưng Hắc Vũ không để ý đến lão giả kia mà thần thức đang chú ý tới một lão giả khác.
Ngay khi nghe thấy hắn cứu Linh Sương cùng Linh Quân, hắn đã cảm nhận được lão giả này có gì đó biến hóa, nhất định không bình thường, lão cũng chính là người có tu vi cao nhất trong các trưởng lão ở đây.
Bất quá hắn cũng không để tâm vào lúc này bởi vì Linh Sương đang hỏi hắn:
- Hắc Vũ công tử, lúc trước người nói có thể chữa được chân cho Tiểu Quân không biết là có thể bắt đầu được chưa?
Các trưởng lão đều kinh ngạc, thể trạng của Linh Quân đã có rất nhiều lang y và Hồn giả xem qua nhưng đều bó tay, không ngờ vị thiếu hiệp này không những đã cứu Linh Sương và Linh Ngọc mà còn có thể chữa chân cho Linh Quân, quả thật là có ân nghĩa nặng với Linh gia.
- Tất nhiên là có thể bắt đầu, bất quá ta cần vài loại dược liệu và dụng cụ, cần có Linh gia sắp xếp - Hắn liền viết tên các loại thuốc và dụng cụ ra một tờ giấy rồi đưa cho Linh Sương.
- Ta sẽ cho người đi mua ngay, ngày mai liền có thể bắt đầu chữa trị - Linh Sương vui mừng nói.
- Vậy nếu không còn việc gì ta xin phép về phòng trước.
- Đa tạ thiệu hiệp - Các trưởng lão phấn khởi đồng thanh nói, Linh Sương là người trẻ tuổi có tương lai nhất của Linh gia, nếu như Linh Quân có thể bình phục, có thể tu luyện thì chắc chắn Linh gia sẽ cho thêm một nhân tài.
Hắc Vũ gật đầu rồi về phòng tu luyện tiếp, trước khi đi vẫn thầm để ý thái độ của lão giả kia. Đến tối, hắn tới phòng của Linh Quân, tên tiểu tử này đang ngồi đọc sách, thấy Hắc Vũ tới, hắn mỉm cười nhưng vẫn có chút lo lắng:
- Hắc Vũ ca, liệu chân đệ có thể chữa khỏi được không?
- Có thể nhưng sẽ vô cùng đau, ngươi có chịu được không?
- Chỉ cần có thế tu luyện, có thể bình phục, đau bao nhiêu đệ cũng chịu được. Đệ nhất định phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ tỷ tỷ, bảo vệ gia tộc - Linh Quân đầy quyết tâm nói.
Hắc Vũ nhìn hắn cười nhạt, trò truyện một lúc rồi cũng về phòng. Về đến đình viện, hắn thấy một nữ nhân đang đứng trước phòng hắn, nữ nhân này tuổi chừng 18 đôi mươi, nhan sắc cũng thuộc loại xinh đẹp, trên mặt mang nét ửng hồng, e thẹn, nàng thấy hắn liền hành lễ:
- Công tử, Linh Sương tỷ bảo thiếp tới hầu hạ công tử đêm nay - Nữ nhân đỏ mặt nói nhỏ.
Hắc nghe thấy nàng nói vậy chỉ thở dài rồi liền bảo nàng trở về, nói cần giữ sức để mai thuận lợi cho việc chữa trị. Nữ nhân cũng vui mừng liền vâng lời trở về.