[ Nhiệm vụ: Chạy trối chết
Mô tả: Thoát khỏi sự vây bắt của Ám Quỷ giáo
Thưởng: Cải Thể đan, Thuấn Di Tốc Hành thuật
Cấp độ: Khó ]
Trước mắt hắn bây giờ xuất hiện 3 thân ảnh, chính là 3 lão giả Ám Quỷ giáo, Hắc Vũ không hề biết làm sao bọn chúng tìm được tới đây nhưng tình hình này có vẻ hơi căng thẳng.
Lão giả đứng ở giữa có tu vi Vũ Vương nhị trọng, bên cạnh là hai lão giả khác tu vi cũng đạt tới Vũ Quân cửu trọng.
- Ngươi đang ngạc nhiên sao? Có trách thì trách ngươi quá ngu ngốc, đã bỏ chạy còn cầm theo ngọc giản chứa khí tức của ta. Hôm nay ta phải đem ngươi về bồi tội cho hai tên đệ tử đã chết - Lão giả Vũ Vương cười lạnh rồi cùng hai lão giả kia lao đến phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ lúc này đã quay lưng dùng hết sức mà chạy, trên tay hắn đã xuất hiện ngọc giản của lão giả kia đem bóp nát để bọn chúng không tìm ra hắn được.
Hắc Vũ nhảy lên đạp vào các thân cây để mượn lực mà lao nhanh vào sâu trong rừng, hai lão giả kia tuy không bắt kịp hắn nhưng vẫn luôn bám sát, chỉ có lão giả Vũ Vương là luôn bay trên đầu làm hắn không thể nào cắt đuôi được.
Hắn vừa chạy vừa phải né những chưởng ấn lão giả kia trút xuống như bom dội, thỉnh thoảng lại có những chưởng ấn đen kịt va vào thân thể hắn.
Mặc dù đau đớn nhưng Hắc Vũ vẫn không dám dừng lại, hắn vừa chạy vừa chuyển hướng nên né được khá nhiều đòn tấn công từ lão giả phía trên.
Nhưng cũng không được bao lâu bởi càng đổi hướng thì khoảng cách giữa hắn và hai lão giả phía sau càng gần hơn, Hắc Vũ vừa phải né chưởng ấn trên đầu vừa phải tránh chưởng ấn từ 2 bên của 2 lão giả.
Cuối cùng hắn vẫn dính một chưởng của lão giả bên trái mà văng vào một gốc cây, miệng đã có chút máu rỉ ra. Lúc này ba lão giả đã vây quanh hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí tập trung vào Hắc Vũ như sợ hắn sẽ chạy mất.
Hắc Vũ cố đứng dậy, lau đi dòng máu trên khoé miệng, tu vi Vũ Quân cửu trọng đỉnh của hắn bốc phát ra bên ngoài làm cả ba lão thoáng cau mày rồi cũng trở về bình thường.
Nếu là những người khác e rằng đã bị thiên phú của hắn làm cho ngạc nhiên, nhưng với bọn chúng thì khác, những tên thiên tài trẻ tuổi mà có tu vi bực này trong các tông môn lớn cũng không phải là hiếm, tuy nhiên thì cũng không trẻ tuổi bằng Hắc Vũ.
Chúng cũng khó hiểu, Lâm gia tại sao lại để một thiên tài trẻ tuổi như hắn vào đây lịch luyện, có khi nào nãy giờ còn có cường giả khác âm thầm theo dõi bọn chúng hay không, nghĩ vậy ba lão liền thả thần thức ra xung quanh để kiểm tra nhưng cũng không thấy có bất cứ ai vậy nên chúng cũng có phần nào yên tâm.
Lúc này, Hắc Vũ đang căng thẳng nhìn cả ba lão, âm thầm vận chuyển Hoả Nham Dịch trong lòng bàn tay, hắn đã quyết định liều mạng đánh một trận sống chết, hắn dự đoán với nguyên khí của hắn hiện tại chỉ còn đủ để sử dụng một chiêu Hoả Nham dịch và một chiều thức nữa mà thôi nên có chết hắn cũng phải kéo theo tên mạnh nhất đi cùng.
Lão giả Vũ Vương cũng không có nhiều lời nữa mà phóng về phía Hắc Vũ, trên tay tụ lấy một lực đạo mạnh mẽ, lần này lão muốn giết hắn luôn chứ không phải là bắt hắn nữa. Hắc Vũ nuốt một ngụm nước bọt, Hoả Nham Dịch nóng bỏng trên tay lao nhanh như tên bắn về phía lão giả.
Hai lực đạo một đen, một đỏ rực va chạm mạnh với nhau, tiếng xèo ục ục réo lên ở nơi va chạm, ánh lửa sáng rực cả một góc cánh rừng, cây cối chịu áp lực khổng lồ liền bị xô vẹo ra sau. Một tiếng nổ ùm vang lên hất bay cả Hắc Vũ cùng ba lão giả ra xa, cả bốn người đều cảm thấy đau ê ẩm khắp người, Hắc Vũ và lão giả Vũ Vương miệng đều khục ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, nằm oẹp trên mặt đất.
Hai lão giả kia trước sự khủng bố của vụ nổ cũng bị thương nhưng cũng không có nặng như Hắc Vũ và lão giả kia, lão giả Vũ Vương thấy hai lão còn đứng dậy được liền mở miệng khàn khàn yếu ớt nói:
- Mau... mau... bắt hắn lại... đem về giáo!
Hai lão nhìn lão giả Vũ Vương, rồi nhìn nhau gật đầu nhẹ, ánh mắt dường như có sự biến hoá, một lão giả đi về phía hắn, lão giả Vũ Vương thấy vậy liền biến sắc
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
- Ngươi làm chức hộ pháp cũng hơi bị lâu rồi đấy! Chỉ cần diệt người rồi đem tên thiên tài Lâm gia này về, chắc chắn chức hộ pháp sẽ về tay bọn ta, ha ha ha - Hai lão giả cười lớn trong sự kinh hãi của hắn.
Lão cũng biết hai tên này đã để ý chức hộ pháp của mình từ lâu, nhưng không ngờ lần này chúng lại dám ra tay giết mình như vậy.
Ánh mắt lão co rụt nhìn chưởng ấn trên tay lão giả đã ập đến, miệng vang lên tiếng hét trân trối cuối cùng.
Hai lão thỏa mãn nhìn xác lão giả Vũ Vương dưới đất rồi nhìn qua Hắc Vũ, lúc này hắn đã chật vật đứng lên được, nguyên khí đã sắp cạn, mặt mày cũng đã xám xịt.
Hai lão nhìn hắn cũng cười lạnh, tên này đã là nỏ mạnh hết đà, không còn là mối đe doạ với bọn chúng nữa.
- Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên theo bọn ta về, giáo chủ chắc chắn sẽ để ngươi chết nhẹ nhàng hơn một chút.
- Chết ở đâu chẳng như nhau, tới đi! - Hắc Vũ lạnh nhạt nói.
Hai lão giả cũng nhẹ lắc đầu, trên tay đã tụ sẵn lực lượng, cả hai lao về phía Hắc Vũ, lực đạo mạnh mẽ đánh xuống, nhưng có vẻ 2 lão không muốn giết hắn mà chỉ muốn đánh cho hắn ngất đi, Hắc Vũ cũng cắn răng chống đỡ.
- Kim Thiết Thể!
Một tầng sáng vàng nhợt nhạt bao phủ lấy hắn, Hắc Vũ biết nguyên khí đã gần cạn kiệt, thi triển chiêu thức cũng không còn hiệu quả, không thể chống đỡ lại hai chưởng này nên cũng nhắm mắt cố chịu đựng.
Lúc này, lực đạo trên tay của hai lão đã sắp đập vào người hắn, nhưng khác với những gì hắn tưởng tượng, khi lực đạo của hai lão vừa sắp chạm vào thì bỗng va chạm với một lớp phiến giáp màu hồng, lực đạo như bị tiêu tán đi, rồi 2 lão bị đánh bật ra.
Hắc Vũ mở mắt nhìn xuống thân thể mình, bên trên đang được phủ một lớp phiến giáp màu hồng, vừa rồi trong đầu hắn chỉ thoáng nghĩ nếu như ngay lúc này có một bảo giáp đỡ cho hắn lực lượng này thì thật quá tốt, không ngờ từ đâu lại xuất hiện một bảo giáp thật.
Hắn chợt kinh ngạc nhìn vào trong đan điền của mình, chất dịch bên trong như hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một viên ngọc trong suốt bên trong có màu vàng kim lấp lánh, bên trong hắn lúc này cư nhiên lại được hồi lại một lượng nguyên khí, hắn lại nhìn vào bảo giáp, hai mắt bỗng nhảy lên, chẳng lẽ...
Hai lão giả thấy bảo giáp kì lạ trên người hắn bỗng nhiên xuất hiện, lại có thể triệt tiêu lực đạo của bọn hắn, chắc chắn lai lịch của nó không tầm thường, trong lòng nảy sinh ra tham niệm.
Hai lão không chần chừ một lần nữa hướng đến Hắc Vũ, trên tay tạo ra lực lượng còn mạnh hơn lúc nãy, đủ để đánh chết hắn.
Nhưng Hắc Vũ lúc này đã khôi phục lại một chút nguyên lực, cơ thể cũng đã có lực, hắn quyết định thử kiểm chứng xem những gì mình suy đoán có cũng hay không, thủ ấn trên tay hắn liền thay đổi.
Bảo giáp liền lập tức có sự biến động, từng lớp giáp như bị nung chảy ra, nhanh chóng tan rã, rồi lại như sinh vật sống cuộn tròn lấy thân thể Hắc Vũ, men theo cánh tay rồi tập trung ở bàn tay phải, nhanh chóng biến đổi thành hình dạng một thanh kiếm dài chừng 1m, thân kiếm thanh mảnh nhưng vô cùng sắc bén, điều kì lạ là cán của nó đang cuốn lấy tay của Hắc Vũ như cây cắm rễ xuống đất.
Hắn cầm lấy thanh kiếm nhìn hai lão giả đang lao đến, liền vung tay chém hai luồng kiếm khí màu vàng kim cực mạnh về phía 2 lão, thanh kiếm sau khi chém cũng trở lại màu trắng xám như lúc Hắc Vũ tìm thấy nó, nguyên khí trong đan điền hắn cũng biến mất hoàn toàn.