Trước đây Liêu Kính Hàn không lo ngại về việc mình là đồng tính,nàng từng nghĩ mình có thể che chở cho người mình yêu,cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách,nhưng Tống Hàm Nghi thì không thể như vậy,làm minh tinh chỉ cần một scandal nhỏ cũng đủ áp lực rồi,nói chi bị người khác chỉ trích vì là đồng tính,tình yêu của đồng tính muốn ở bên nhau phải đánh đổi rất nhiều thứ,không được mọi người chúc phúc còn bị họ nhìn bằng ánh mắt kỳ thị,thậm chí là dùng lời lẻ khó nghe để chỉ trích,Tống Hàm Nghi đáng được nhận những thứ tốt đẹp hơn là mất đi nó,Liêu Kính Hàn cảm thấy cả hai đến với nhau là chuyện không thể,nàng không muốn Tống Hàm Nghi phải đối mặt với quá nhiều áp lực mà mình lại không thể giúp được gì,Liêu Kính Hàn cũng không thể cho Tống Hàm Nghi một tình yêu trọn vẹn vì trong lòng vẫn còn yêu Dương An An,Liêu Kính Hàn không muốn Tống Hàm Nghi hy sinh quá nhiều vì một người như mình,thừa lúc cả hai còn chưa có quá nhiều tình cảm thì nên dừng lại ở đây sẽ tốt hơn.
Sáng nay Thương Lan có đến tìm Liêu Kính Hàn,nàng mong Liêu Kính Hàn đừng chạm đến cuộc sống của Tống Hàm Nghi,nàng sợ nữ nhi của mình sẽ có nhiều thống khổ khi yêu Liêu Kính Hàn,Liêu Kính Hàn không trách Thương Lan,vì Thương Lan là người mẹ tốt,Liêu Kính Hàn cũng phần nào hiểu được cảm giác của Dương An An năm xưa,điều này khiến Liêu Kính Hàn càng thêm kiên trì đưa ra quyết định này,Liêu Kính Hàn không biết tại sao mình cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Tống Hàm Nghi cố gắng mỉm cười,lúc nãy nàng rời đi nhưng không có mang theo chiếc đồng hồ,Liêu Kính Hàn ngẩng đầu lên nhìn cánh chim bay lượn tự do trên bầu trời,trong lòng khao khát mình có thể tựa như những con chim kia,mang theo người mình yêu tự do bay khắp mọi nơi mà không lo nghĩ gì đến hiện tại,đồng tính,ánh mắt của thế tục,cái gì cũng không nghĩ đến,chỉ cùng nhau hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của cả hai,đáng tiếc thực tế lại không như những gì chúng ta mong muốn.
Liêu Kính Hàn tan sở mệt mõi trở về nhà,ngay cả đèn cũng không mở,đến quầy bar lấy ra chai rượu để uống,uống không biết bao nhiêu rượu mệt mõi nằm trên bàn,Liêu Kính Hàn không biết tại sao hôm nay mình lại buồn bã như vậy,hầu như gần đây không có ngày nào cảm thấy nội tâm được thanh thản,nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh Tống Hàm Nghi thất vọng rời đi,làm người khác tổn thương khiến bản thân càng tự trách mình nhiều hơn,Liêu Kính Hàn thở dài,đang mơ màng ngủ nghe được có tiếng ồn ào,nàng cầm lên khẩu súng đi ra ngoài,nàng nhớ lúc nãy mình vào nhà đã khóa cửa cẩn thận,nếu có là siêu trộm cũng khó cậy cửa vào nhà mình,giờ này mới chín giờ tối ăn trộm đã lộng hành như vậy rồi sao,xem ra tên trộm này thật xấu số,vào nhà ai không vào lại vào ngay nhà của cảnh sát để ăn trộm,Liêu Kính Hàn nhìn thấy một bóng đen đang làm gì ở phòng khách,nhưng trong nhà không mở đèn nhìn không rõ là ai,Liêu Kính Hàn lảo đảo tiến đến bên cạnh,chỉa súng vào lưng đối phương.
"Đứng yên,giơ hai tay lên cao,nếu không đừng trách ta nổ súng"
"Giết người là phạm pháp đó sếp Liêu"
Liêu Kính Hàn kinh ngạc vì thanh âm quen thuộc,còn chưa kịp phản ứng đèn trong nhà đã mở,Liêu Kính Hàn mất mấy giây mới nhìn rõ người trước mắt,Tống Hàm Nghi cảm thấy Liêu Kính Hàn mang theo vũ khí quá nguy hiểm,nàng tình nguyện chết vì tình nhưng không muốn chết một cách lãng nhách như vậy,Liêu Kính Hàn híp mắt nhìn nàng.
"Ngươi lén lút vào nhà ta làm gì ?"
"Ta công khai vào đây chứ không phải lén lút,hơn nữa ta đến đây là để giúp ngươi dọn dẹp"
Tống Hàm Nghi vừa nói vừa nhặt lên đồ vật trên sàn nhà,nàng muốn đến đây giúp Liêu Kính Hàn dọn dẹp nhà,vì nàng biết mấy ngày nay Liêu Kính Hàn được nghĩ phép nhưng rất ít ở nhà,mà ngủ lại sở cảnh sát,Diệp Vũ An là "gián điệp" nàng cài vào sở cảnh sát để giám sát hành động của Liêu Kính Hàn,trước đây khi đưa Liêu Kính Hàn ở bệnh viện về nhà có đọc mật mã cửa nhà cho nàng một lần,nên nàng vẫn còn nhớ,nàng không nghĩ hôm nay Liêu Kính Hàn lại trở về nhà sớm như vậy,nếu biết có lẽ nàng đã không đến đây chạm mặt với đối phương,Liêu Kính Hàn quay đầu lại nhìn thấy Tống Hàm Nghi đang cầm cái quần sọc của mình,Liêu Kính Hàn ngượng ngùng giật lại cái quần.
"Ta có nghe lầm hay không,đại minh tinh lại đến đây giúp ta dọn dẹp nhà,ta không có diễm phúc này"
Tống Hàm Nghi có chút buồn bực,trước đây nàng cố gắng để được mọi người công nhận mình có tài năng và thích nghe họ gọi mình bằng ba từ đại minh tinh,bây giờ nàng cảm thấy ba từ này bị Liêu Kính Hàn gọi lên rất chói tai,Tống Hàm Nghi một tay ôm trước ngực một tay chỉ vào đồ vật trên sàn nhà.
"Ngươi nghĩ ta muốn dọn