Liêu Kính Hàn lần nữa tĩnh lại phát hiện mình bị trói chặt hai tay hai chân,miệng lại bị dán băng keo không thể kêu cứu,cố gắng tự mình cởi trói đến tróc da nhưng không được,đầu đầy mồ hôi lạnh,Liêu Kính Hàn bò đến bên giường đá cái ly thủy tinh xuống đất,khiến nó bị rơi xuống đất vỡ thành từng mãnh,Liêu Kính Hàn dùng hai tay bị trói phía sau cố gắng nhặt lên mãnh vỡ thủy tinh để cắt dây trói,nàng không biết Tương Nhã Ca đang muốn làm gì,ngay cả súng của nàng cũng bị Tương Nhã Ca lấy đi,Liêu Kính Hàn cảm thấy mình đúng là cảnh sát vô dụng,ngồi cắt sợi dây thừng đến tay cũng kiệt sức mới cắt đứt nó,Liêu Kính Hàn lén lút chạy ra khỏi phòng,lại bắt gặp Tương Nhã Ca đang bưng đĩa thức ăn đi vào,vừa nhìn thấy Liêu Kính Hàn đã tự mình cởi trói,Tương Nhã Ca mỉm cười quăng đĩa thức ăn xuống đất,cầm lên khẩu súng chỉ vào người Liêu Kính Hàn.
"Tốt nhất nên ngoan ngoãn ở lại đây,nếu không đừng trách ta làm tổn thương ngươi"
"Ngươi làm vậy để làm gì chứ,ta đã nói chúng ta là không thể nào"
"Câm miệng,là do ngươi ép ta,bây giờ ta cho ngươi cơ hội để lựa chọn,nếu ngươi chịu quay lại với ta,thì ta sẽ xem nhưng mọi việc chưa từng phát sinh,nếu ngươi còn muốn đi ta thà giết ngươi sau đó tự sát còn hơn để ngươi kết hôn với con tiện nhân họ Tống kia"
"Ai nói ta sẽ cùng nàng kết hôn chứ,mọi việc không phải như ngươi nghĩ,việc giữa chúng ta càng không liên quan đến nàng,ngươi không nên đổ lỗi cho nàng,gọi người ta như thế thật khó nghe"
"Ta mắng chửi nàng thì như thế nào,ngươi đau lòng sao,ta thích đổ lỗi cho con tiện nhân đó ngươi làm gì được ta"
Liêu Kính Hàn bị Tương Nhã Ca chỉa súng vào đầu,càng thêm buồn bực,chụp lấy khẩu súng muốn giật lại,hai người giằng co với nhau,tuy Liêu Kính Hàn có thể khống chế được Tương Nhã Ca và cướp lại súng,nhưng không muốn làm nàng bị thương,cảm thấy bây giờ đầu óc của nàng không được thanh tĩnh,mình có nói gì cũng vô ích,Liêu Kính Hàn không muốn tiếp tục tranh luận cái vấn đề này,đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn vang lên,Liêu Kính Hàn nhíu mày nhìn Tương Nhã Ca,nàng không nghĩ đến Tương Nhã Ca sẽ thật sự nổ súng,Liêu Kính Hàn lấy tay ôm bụng mình,cảm giác trúng đạn quả thật không dễ chịu chút nào,Tương Nhã Ca nhìn thấy áo sơ mi của Liêu Kính Hàn dính đầy máu,nàng hốt hoảng buông ra khẩu súng,nhanh chống đở lấy Liêu Kính Hàn.
"Kính Hàn ngươi thế nào rồi,ta không cố ý làm ngươi bị thương đâu"
"Ta không sao"
Liêu Kính Hàn cố gắng nhịn đau,nhặt lên khẩu súng lảo đảo rời khỏi nhà nàng,Liêu Kính Hàn càng di chuyển thì máu chảy càng nhiều hơn,thân thể nàng đều là mồ hôi lạnh,nàng ra đến bãi đậu xe phát động xe chạy đi,nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tương Nhã Ca đang đuổi theo mình,may mắn lúc nãy Tương Nhã Ca bắn trúng bụng Liêu Kính Hàn,nhưng không phải chổ nguy hiểm,nếu không có lẽ đã sớm mất mạng,trong lúc Liêu Kính Hàn đang trên đường đến bệnh viện đột nhiên có một chiếc xe lao ra ngoài,Liêu Kính Hàn mất kiểm soát khiến xe bị lật mấy vòng,bị va đập mạnh Liêu Kính Hàn dần mất đi ý thức.
"Con mẹ ngươi,ta kêu ngươi ngăn cản thôi,có kêu ngươi tông vào xe nàng hay không ?,còn không mau đi xem nàng chết chưa"
Triệu Bá Hoàng mới trốn khỏi nhà giam không bao lâu,còn đang muốn đi tìm Liêu Kính Hàn tính sổ,hắn và đám thủ hạ theo dõi nàng từ hôm qua đến giờ,chờ đợi cơ hội để bắt cóc nàng,bây giờ lại không biết nàng sống hay chết,hắn tức giận đá cho đám thuộc hạ mấy cái,đến khi bọn họ kéo Liêu Kính Hàn ra ngoài không bao lâu thì xe của nàng phát nổ,mà nàng thì lại bị thương khắp thân thể,không ngừng xuất huyết.
"Lão đại,chúng