Liêu Kính Hàn chờ ở trong khu rừng khoản ba mươi phút,trầm mặc lấy ra con dao gạch một đường lên cánh tay mình,máu tuông ra ngoài một cách mất kiểm soát,nếu nàng không làm vậy Đường Ứng Long sẽ hoài nghi,qua không bao lâu thì một chiếc trực thang đáp xuống bãi đất trống,nơi này là một khu rừng rất ít người đặt chân đến,xung quanh còn có rất nhiều ngọn núi,Liêu Kính Hàn nghe được tiếng bước chân tiến đến càng lúc càng gần,trong lòng cũng hồi hợp không kém,Đường Ứng Long dẫn theo mấy chục thủ hạ,tên nào cũng cầm súng,nàng biết hắn nhất định không mang theo ít người như vậy,Liêu Kính Hàn từ trong túi lấy ra một phong thư quăng về phía hắn,Đường Ứng Long mở ra xem ánh mắt phát sáng lên,hắn không ngừng cười to.
"Ngụy Đình ngươi thật không làm ta thất vọng,đợi sau khi ta tìm được chổ cất giấu vàng,ngươi cũng sẽ có một phần"
"Cám ơn lão đại đã chiếu cố"
Liêu Kính Hàn mỉm cười cúi thấp đầu,Đường Ứng Long không hề hoài nghi hay tra hỏi việc nàng làm thế nào đánh cắp được nửa tấm bản đồ từ tay Triệu Bá Hoàng,hắn sai Đinh Lãng lấy dụng cụ y tế băng bó vết thương cho Liêu Kính Hàn,nàng lại cự tuyệt giúp đở,lấy ra một ống chích ghim vào tay mình,đây chính là thuốc giảm đau,nàng tùy tiện dùng bông băng quấn quanh tay mình,Liêu Kính Hàn sợ Đinh Lãng nhận ra vết thương này không phải do bị người khác tạo thành,lúc đó người nguy hiểm sẽ là nàng,hắn thấy nàng tự giải quyết tốt nên cũng không quan tâm làm gì,ngày này năm sau cũng chính là ngày dỗ của nàng,hắn không chấp nhất với người sắp chết.
Đường Ứng Long để cho đoàn người đi sâu vào khu rừng,thứ mà hắn muốn lấy được chính là một nữa bản đồ cất giấu vàng này,lão già Ngô Toàn đến khi chết đi lại mang theo bí mật đó chôn xuống mồ,nhưng hôm nay xem ra ông trời cũng đứng về phía hắn,Đường Ứng Long bị tiền tài làm cho mờ mắt,hắn cứ nghĩ Liêu Kính Hàn phản bội Triệu Bá Hoàng để đứng về phía mình,dù nàng có thật sự trung thành với hắn hay không cũng không sao,vì ít ra nàng đã giúp hắn lấy cấp được nửa tấm bản đồ,sau khi giải quyết xong mọi việc hắn sẽ thanh lý môn hộ không muộn.
Liêu Kính Hàn đi ở phía trước ánh mắt lơ đãng quét nhìn xung quanh khu rừng,nàng nhận ra khắp nơi đều là thủ hạ của Đường Ứng Long đang ẩn núp trên đường đi,bọn họ có nhiệm vụ đi theo canh gác để bảo đảm an toàn cho Đường Ứng Long,đoàn người đi rất lâu mới đến nơi,Đường Ứng Long xác định vị trí sai người đi vào hang động rộng lớn kia kiểm tra,qua không bao lâu bên trong truyền ra tiếng kêu thống khổ của bọn họ,có một nam nhân chạy ra được,nhưng trên người của hắn đầy rẫy những vết thương do vật gì đó cắn xé,ngã xuống đất chết tại chổ.
"Lão già này thật không đơn giản,đã chết rồi vẫn còn muốn giữ lại kho báu chôn theo hắn,Ngụy Đình ngươi mang theo mọi người vào bên trong xem chuyện gì xảy ra"
Liêu Kính Hàn trầm mặc gật đầu,phái sáu tên thủ hạ đi theo mình vào trong,nàng đi phía sau cầm đèn pin chiếu xung quanh hang động,đi được không bao lâu nhìn thấy xác chết của mấy tên lúc nãy vào đây nằm trên mặt đất,vào được một đoạn nhìn thấy một hố sâu,có chiếc cầu treo làm bằng ván băng qua bên kia,Liêu Kính Hàn dừng lại phái hai tên đi qua đó xem thế nào,đợi bọn họ đã đi nàng che miệng tên đứng gần mình nhanh chống dùng súng gây mê bắn vào người hắn,hắn cảm giác đau rát phía sau lưng,nhưng không có chút khí lực phản kháng,qua mấy giây sau đầu óc đã mơ hồ ngã xuống đất,hạ được một tên lại tiếp tục với ba tên còn lại,kéo bọn họ quăng vào một gốc khuất để tránh bị mọi người phát hiện,tuy bọn họ là tội phạm nhưng nàng không thể tùy tiện giết người.
Mặc dù trong lúc thi hành nhiệm vụ được giao Liêu Kính Hàn đã nhận được chỉ thị của Hạ Trung Hiền là phải bảo toàn tính mạng,nên bất kể tình huống gì xảy ra,nàng vẫn có thể chống trả để giành lấy quyền sinh tồn,nếu nàng giết người vì cứu lấy bản thân thì cũng không bị trách tội,đây là thông tin cơ mật để bảo vệ danh dự của cảnh sát cũng như tính mạng của nàng,nhưng nàng không muốn biến thành hung thủ giết người,nếu không phải trường hợp khẩn cấp nàng sẽ không ra tay,Liêu Kính Hàn lãnh đạm đứng nhìn hai tên kia đang đi đến gần giữa cây cầu,tấm ván bị gẫy cả hai té xuống chết không toàn thây,nàng đã sớm biết được cây cầu này không vững chắc,đã qua mấy chục năm cộng thêm khí hậu ở đây ẩm thấm,nhất định mấy tấm ván sẽ mục nát,rất dễ bị gẫy nếu tác động lên vật gì quá nặng,mặc dù đã gián tiếp hại chết hai mạng người nhưng nàng không còn cảm thấy sợ hãi hay áy náy nữa,nếu nàng thương hại bọn họ thì người chết sẽ là nàng,vì hai người đó là thủ hạ thân cận của Đinh Lãng,nàng không giết họ thì họ cũng sẽ tìm cơ hội để giết nàng.
Liêu Kính Hàn đi ra ngoài thông báo tình hình bọn họ đã chết sạch,Đường Ứng Long tuy có hoài nghi nhưng hắn không có chứng cớ rằng nàng sát hại đám người kia,chỉ đành đề cao cảnh giác nàng hơn,Liêu Kính Hàn dẫn Đường Ứng Long và một đám thủ hạ đi theo mình,Liêu Kính Hàn giơ tay lên vuốt tóc của mình,đồng hồ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào phát ra tia sáng,Triệu Bá Hoàng đứng trên cây nhìn thấy ra hiệu cho đám người đang mai phục ở bên ngoài chuẩn bị hành động,hắn lo lắng cho Liêu Kính Hàn một mình đi vào bên trong mạo hiểm với mười mấy tên kia,dù sao một năm nay Liêu Kính Hàn đã giúp đở hắn rất nhiều,không có công cũng có lao,nếu bây giờ nàng chết đi hắn sẽ bị cắn rức lương tâm.
Đoàn người lúc này đã đi đến cây cầu lúc nãy,Đường Ứng Long phái người đi xung quanh tìm xem còn đường khác băng qua bên kia hay không,bây giờ ở đây còn lại mười người bao gồm Đường Ứng Long,Đinh Lãng và nàng,Liêu Kính Hàn đợi lúc mọi người không chú ý lấy từ trong balo ra một túi đen,mở nó ra để nó bò về phía tên nam nhân đứng cách đó không xa,lát sau hắn đột nhiên la hét thảm thiết,nằm trên mặt đất không ngừng giẫy giụa,Liêu Kính Hàn nhanh chống đi đến bên cạnh kiểm tra mạch đập ở cổ của hắn,Đường Ứng Long thấy vậy cũng đi đến xem chuyện gì xảy ra.
"Hắn chết"
"Tại sao đột nhiên lại chết"
Đường Ứng Long căng thẳng cầm khẩu súng chỉa xung quanh,Đinh Lãng lạnh lùng liếc nhìn Liêu Kính Hàn,hắn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến nàng,nhưng không có chứng cứ nên hắn không thể buộc tội nàng,Liêu Kính Hàn dùng lực ấn mạnh xuống giày