Từ trên bàn nhậu trong phòng ăn chuyển xuống thành ngồi trên sofa ở phòng khách,hai cặp kia thì ôm nhau thắm thiết,chỉ có Liêu Kính Hàn và Tống Hàm Nghi dù ngồi gần nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định,Tống Hàm Nghi vì muốn chuốc say Liêu Kính Hàn mà uống không ít rượu,dung mạo tuyệt sắc đỏ ửng lên,mị nhãn như tơ mê ly hơn,Liêu Kính Hàn tửu lượng đã tăng,ra ngoài đi làm thường phải xã giao cùng khách hàng,không tránh khỏi việc phải uống rượu,Tống Hàm Nghi đang mặc váy ngủ gợi cảm,người nào nhìn thấy lại không động tình,nàng giả bộ đánh rơi cây nĩa,choàng người sang bên Liêu Kính Hàn,vòng một lại hư hỏng dán vào đùi đối phương,dù cách nhau lớp vải dệt nhưng cũng đủ để Liêu Kính Hàn cảm nhận được,lúng túng đở Tống Hàm Nghi lên rồi nhặt giúp cây nĩa.
« Nĩa đã dơ,để ta lấy giúp ngươi cái khác »
Liêu Kính Hàn đứng dậy đi vào phòng bếp tìm cây nĩa khác,thực ra là đang muốn lẫn tránh thân thiết cùng Tống Hàm Nghi,nàng thở dài buồn bã,Tống Hàm Nghi biết bây giờ nên là lúc mình tấn công,nàng nhanh chống đi vào phòng bếp rồi khóa cửa lại,Liêu Kính Hàn cầm cây nĩa hơi căng thẳng nhìn nàng đang tiến đến gần.
« Ngươi làm gì thế »
« Làm chuyện mà ngươi thường thích làm,nói theo truyền thống thì gọi là Chu Công chi lễ,lãng mạn lại hoa mỹ thì gọi là ân ái,đơn giản hơn nữa tức là sinh hoạt vợ chồng... »
Tống Hàm Nghi thì thầm vài câu dụ hoặc bên tai Liêu Kính Hàn,dù không phải là dâm ngôn lãng ngữ nhưng nhiêu đây cũng đủ làm người nghe khí huyết tăng vọt,nàng dán thân thể nóng bỏng vào người Liêu Kính Hàn,hôn nhẹ lên cổ đối phương,bàn tay lại âu yếm vuốt ve mặt đối phương,Liêu Kính Hàn nhanh chống bắt lấy tay nàng.
« Ngươi say rồi,về phòng nghĩ ngơi đi,ta trở về trước »
Liêu Kính Hàn giống như gặp phải ma nữ nhanh chống lao ra ngoài thu dọn đồ rời đi,Tống Hàm Nghi thở dài,bộ nàng là quỷ ăn thịt người sao,Liêu Kính Hàn có cần phải sợ nàng đến vậy không,hay là hiềm khí nghĩ rằng nàng dơ bẩn nên không muốn chạm đến,nàng cùng Thiệu Duy cùng lắm hôn nhau mà thôi,nào có tiến xa hơn nữa chứ,là tên khốn kiếp nào viết ra cuốn sách về việc cứu vãn hôn nhân nói là vợ chồng cải nhau thì ân ái sẽ là biện pháp tốt đẹp giải hòa mọi mâu thuẫn,nàng điên rồi mới đi tin những lời này,bây giờ làm không xong còn bị khúc gỗ mục nghĩ là mình lẳng lơ,nàng từ trong tủ lạnh lấy ra chai nước suối uống mấy ngụm,tâm trạng của nàng gần đây không được thoải mái,có lẽ nên đi bác sĩ tâm lý,tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng bộc phát,Liêu Kính Hàn vừa rời khỏi thì hai huynh đệ cũng chạy theo,nếu còn không đi sợ là cơn bão táp cuồng phong ở trong phòng bếp sẽ ra đến đây thổi bay họ,Hạ Lam Ngưng và Nghê Tâm đi vào an ũi nàng,Hạ Lam Ngưng lấy ra củ cà rốt cầm con dao hung hăng chặt cho mấy nhát.
« Liêu Kính Hàn ta chém ngươi,chém chết ngươi,ta chém,chém chém... »
« Ta chém phụ ngươi »
Nghê Tâm đoạt lấy con dao ngũ mã phanh thây củ cà rốt,Tống Hàm Nghi bị các nàng làm cho bật cười,một đám não tàn ở trong phòng bếp ngược đãi rau cỏ,Tống Hàm Nghi dẫn hai người ra ngoài tiếp tục uống rượu,không muốn suy nghĩ nhiều chuốc lấy buồn bực,từ đây về sau nàng không bày thêm nhiều trò nữa,chuyện cần làm thì nàng đã làm hết rồi,Liêu Kính Hàn muốn làm thế nào cũng được,nàng không thể để đám tỷ muội suốt ngày lo lắng cho mình,ngay cả nàng cũng mệt mõi thì nói chi người khác.
Liêu Kính Hàn về nhà liền đi tắm,an tĩnh ngâm mình trong bồn tắm,Tống Hàm Nghi bạo dạng không có gì đáng nói,cái quan trọng là nàng không có cảm giác hứng thú,từ ngày biết được Tống Hàm Nghi có tình cảm với người khác thì tâm sinh lý của nàng cũng bị ảnh hưởng,không thích bị nữ nhân khác động đến,thậm chí sợ thân thiết cùng Tống Hàm Nghi,nàng đang gặp phải trở ngại tâm lý mà ngay cả bản thân cũng không nhận thấy,Bella mang chén canh lên cho Liêu Kính Hàn,trước đây khi lão công của nàng ra ngoài ăn vụng thì nàng cũng chán ghét hắn một thời gian,dù không ly thân nhưng vẫn chia phòng ngủ riêng,có lẽ Liêu Kính Hàn bị di truyền điểm này từ nàng.
Liêu Kính Hàn rất muốn xem như không có việc gì và tiếp tục yêu Tống Hàm Nghi,nhưng nàng làm không được,nàng không có chán ghét hay hiềm khí Tống Hàm Nghi,cái nàng sợ là cảm giác hụt hẫng khi Tống Hàm Nghi chung sống với mình nhưng vẫn có thể lừa dối mình,nàng sợ cả hai quay lại thì sau này tình trạng đó vẫn diễn ra,giang sơn dễ đổi bản tính khó dời,lời này không phải là vô căn cứ,bây giờ thì lời nói của Tống Hàm Nghi cũng không thể khiến nàng tin tưởng tuyệt đối như trước nữa,có lẽ nàng quá ích kỷ chăng,nên mới không thể vuợt qua cái cảm giác này,kỳ thật nàng sợ nhất là đối mặt với cảm giác bị tổn thương,đau nhói lòng khi phát hiện tình yêu hoàn mỹ thì ra không có thật,mọi vật trên đời không có hoàn mỹ tuyệt đối,kỳ vọng cao thì khi thất vọng sẽ càng khó khăn tiếp nhận thực tế phũ phàng.
Tống Hàm Nghi mệt mõi trở về phòng nghĩ ngơi,hôm nay dọn dẹp cả ngày bây giờ cả người đau ê ẩm,nếu là trước kia thì khúc gỗ mục đã massage cho nàng rồi,không ngờ Liêu Kính Hàn bình thường dễ giải,chưa bao giờ biết nổi nóng hay giận nàng vậy mà một khi đã giận lại thù dai như vậy,nàng làm ra bao nhiêu chuyện cũng không chịu tha thứ,nàng thật hết cách rồi không biết nên làm gì nữa,nàng nằm trên giường an tĩnh xem lại những bức ảnh cả hai « tự sướng »,từ ngày kết hôn với nàng thì Liêu Kính Hàn cũng liền lây nhiễm thói quen thích tự sướng,thỉnh thoảng còn sướng thay nàng một bức ảnh làm kỷ niệm.
Liêu Kính Hàn thích lưu lại tất cả những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau,Tống Hàm Nghi khi ngủ vẻ đẹp rất ủy mị tối mê người,khoảnh khắc xinh đẹp đó nàng càng muốn lưu lại,hai người cộng lại cũng đã mấy chục tuổi đầu,có đôi khi còn quay clip làm trò buồn cười,những thứ này chỉ dám để dành xem chứ không dám mang ra cho mọi người xem,sợ bị họ nói là não tàn không nên dừng việc điều trị thì khổ,Liêu Kính Hàn là tên quỷ dâm tặc,có lần khi cả hai đang thân mật đã lén lút đặt máy ghi âm bên cạnh,sau đó thu lại thanh âm thở dốc của Tống Hàm Nghi,rồi chèn nhạc không lời vào cài làm chuông điện thoại,Tống Hàm Nghi lúc đầu vô tình phát hiện còn tưởng là thanh âm của nữ nhân nào trong AV,sau nhận ra là thanh âm của mình thì nàng vừa xấu hổ lại nổi đóa,cũng may là nàng nghe được nếu để người ngoài nghe được nhất định là mắc cở chết người.
Tống