Viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em liên hệ lại với Thẩm Chu Thành, bảo hắn đến ký hợp đồng.
Mới sáng sớm, Thẩm Chu Thành đem theo một sọt nông sản cùng rổ trứng gà bỏ vào cốp sau.
Mở cửa xe, đang định lái đi thì một bóng trắng phóng như bay đến.
Trong xe, Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ mắt lớn mắt nhỏ trợn trừng nhìn nhau.
"Cái chân què của nhóc không thành vấn đề nữa rồi đúng không?."
Cáo nhỏ kêu 3 tiếng làm nũng, "A? Ah? Ngao!"
Thẩm Chu Thành ném nó sang ghế bên cạnh, rồi tự thắt dây an toàn cho mình, "Thôi được, ta mang nhóc lên thị trấn, để chạy mất thì càng tốt."
Cáo nhỏ chẳng thèm quan tâm, nó duỗi móng vuốt gãi gãi ống quần hắn, lại chỉ chỉ vào dây an toàn.
Thẩm Chu Thành: "..."
Hắn rướn người, kéo dây an toàn thắt cho cáo nhỏ.
Đống bột trắng ngay lập tức bị ép thành cái bánh nếp trắng và cái bánh nếp trắng này thập phần hài lòng, nhìn cái mặt nó là biết.
Thẩm Chu Thành che miệng, thật sự là không nhịn được cười mà.
Nín cười đến run cả chân, đến bộ ly hợp cũng dẫm không trúng, cứ ở trước cửa nhà rú ga ầm ĩ, đến mức bà nội Thẩm phải chạy vội ra, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Thẩm Chu Thành trấn an bà nội, giọng còn mang theo ý cười, "Bà nội, không sao đâu ạ, con đi nhé.
Ahaha...."
Lên văn phòng tầng 2 bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em huyện, Thẩm Chu Thành gặp viện trưởng Ngô Quân Khải cùng quản lý Cao Phú Dẫn.
Ngô Quân Khải tầm 40-50 tuổi, mặt chữ quốc, khoác áo blouse trắng, còn Cao Phú Dẫn là một thanh niên cao mét tám, trên cổ còn có một dây chuyền vàng, đúng là cũng rất "cao phú".
Cao Phú Dẫn thấy người, xông lên bắt tay Thẩm Chu Thành, thoải mái hô to gọi nhỏ: "Oa, huynh đệ, khó lắm mới tìm được người cao hơn ca ca trong cái thị trấn này đấy."
Viện trưởng đứng một bên, nở nụ cười: "Tiểu Cao à, xem ra tên cháu phải đổi rồi."
Lại nhắc đến cái tên, Cao Phú Dẫn cũng rất tuyệt vọng mà, cha họ Cao, mà thế hệ bọn họ lại có tên lót là "Phú", nên thêm một chữ "Dẫn"...!
Cao Phú Dẫn còn có hai anh em họ là Cao Phú *Kim cùng Cao Phú *Ngân.
*Kim( 金):Vàng.
*Ngân(银): Bạc.
Hắn cũng từng đề nghị đổi tên thành Cao Phú Đồng, nhưng mẹ hắn liều chết cũng không cho.
"Mày muốn đổi tên thành Đồng, đây chẳng phải là tự nguyện thừa nhận bị vàng bạc đè đầu hả? Không nhớ còn hai thằng Kim Ngân kia sao?."
Thẩm Chu Thành vuốt ve cáo nhỏ trong ngực, nói: "Tên Cao Phú Dẫn cũng thú vị mà!"
"Chết mất, cậu tuyệt đối đừng gọi tên đầu đủ của tôi, không là tôi giận đấy!!"
"Ồ, thứ trong ngực cậu là cáo sao? Đẹp quá!"
"Ừm." Thẩm Chu Thành gật gật đầu, "Thôi, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, bệnh viện các anh một ngày cần bao nhiêu?"
Cao Phú Dẫn nói ra một con số, "Cũng không nhiều, trước tiên bên cậu cứ cung cấp chừng ấy đã, dù sao nhà ăn ở bênh viện chúng tôi cũng không có quá nhiều người đến."
"Bình thường chỉ có viện trưởng cùng các bác sĩ trực ban ăn thôi, bệnh nhân ít đến lắm" Dù sao đây cũng là viện chuyên về sức khỏe bà mẹ và trẻ em, ngoại trừ mấy gia đình không có điều kiện thì ai nguyện ý để thai phụ cùng bé con bảo bối ăn đồ bán sẵn bên ngoài cơ chứ.
Thẩm Chu Thành nghĩ ngợi, nếu chỉ chừng ấy thì vẫn có khả năng cung cấp, "Được.
À phải rồi, tôi có mang một ít nông sản tự trồng đây, mọi người nếm thử nhé."
Cao Phú Dẫn nếm thử, "Không sai, chính là mùi vị này, ông chủ Thẩm à, trước tiên cứ ký một tháng đã nhé."
"Được."
Thời điểm thỏa thuận hợp đồng, Cao Phú Dẫn cũng muốn đào mấy cái bẫy dụ cừu béo nhảy vào, kinh doanh mà, lợi ích phải đặt hàng đầu, nhưng đối phương vẫn không mảy may nhượng bộ.
Cao Phú Dẫn hắn coi như là cáo già trong giới kinh doanh, nhưng có vẻ Thẩm Chu Thành này cũng không phải dạng vừa đâu.
Xem ra gặp phải cao thủ rồi!!
Thẩm Chu Thành cũng không muốn cùng Cao Phú Dẫn dây dưa nhiều, ký xong liền mang theo cáo nhỏ đang bực tức trong ngực ra khỏi bệnh viện.
Đứng lại ven đường, vứt cáo nhỏ xuống, quay đầu, nhanh chân rời đi.
Cáo nhỏ hoảng hốt, loạng choạng chạy theo, bám lấy chân Thẩm Chu Thành một bước không rời.
Thẩm Chu Thành quay đầu, lạnh lùng nói: "Không phải nhóc muốn đi sao? Bây giờ đi được rồi đấy."
Trong lúc thỏa thuận hợp đồng, nhóc con này cố chấp lộn xộn, quậy phá lung tung, khiến Thẩm Chu Thành bực hết cả mình.
Có vẻ như cáo nhỏ thật sự sợ Thẩm Chu Thành bỏ lại nó, liền kêu lên hai tiếng như nhận sai, đôi tai cũng buồn bã rũ xuống.
Cả người cáo nhỏ quấn lấy cổ chân hắn, móng vuốt giơ ra, làm nũng đòi bế.
Thẩm Chu Thành ngồi xổm xuống, bế cáo nhỏ lên.
Cúi xuống nhìn cái cục trăng trắng đang dụi dụi đầu làm nũng kia, thật sự không nhìn ra nó là cái đứa tức giận ban nãy.
Thấy cái bộ dáng cáo nhỏ, lửa giận của Thẩm Chu Thành cũng vơi dần, thấy ven đường có cửa hàng gà rán, liền bế cáo nhỏ vào.
"Buổi trưa hôm nay nhà ăn chúng ta dùng chỗ nông sản này đi." Cao Phú Dẫn gọi dì quản lý nhà ăn đến, chỉ vào sọt rau củ còn đẫm sương mai, dặn dò.
Chỗ nông sản cùng trứng gà Thẩm Chu Thành mang đến đều được Cao Phú Dẫn đích thân kiểm tra.
Quả nhiên, tất cả đều mới thu hoạch.
Vốn nhà bếp còn có một một lô thực phẩm chưa dùng hết, nhưng hôm nay hắn muốn thử đồ ăn nhà Thẩm gia, tiện cho các bác sĩ cùng y tá đổi khẩu vị luôn.
Tô Cúc Anh là y tá khoa sản, vốn hôm nay không phải trực ban, nhưng cô nghe nói hôm nay nhà bếp ở bệnh viện dùng thử thực phẩm Thẩm gia, liền vội vã goi điện về nhà, "Chồng ơi, trưa nay em không về đâu, anh với con trai tự xử nhé."
Nghe vậy, chồng Tô Cúc Anh mém xỉu, "Sao cơ?"
"À, em trực ban hộ ấy mà."
"Vậy ngày mai đến lịch trực của em thì sẽ được nghỉ hả?"
Tô Cúc Anh: "...!Không, vẫn phải trực."
Kiếm cớ với chồng xong, Tô Cúc Anh nói với 3 cô y tá cùng phòng, "Lan Thiến à, trưa nay cô trực ban đừng đặt thức ăn ngoài nhé.
Chị Mạn, hôm nay nhà chị vắng hết, cũng đừng về.
À, còn Tiểu Vũ nữa, hôm nay em trực ban hả? Chúng ta cùng xuống nhà ăn bệnh viện đi."
"Được, xuống nếm thử đồ ăn cô khen."
"Nghe đồn chỗ thức ăn ấy còn được một đại soái ca mang tới đấy."
Hà Lan Thiến cùng Liễu Mạn đều đồng ý, nhưng Ngô San Vũ chần chờ, lắc đầu, "Chị Tô, chắc em không đi đâu, em gọi đồ ăn nhanh rồi."
Ngô San Vũ là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, mắc tật kén