Thẩm Chu Thành nhanh chóng rời đi, đầu không ngoảnh lại dù chỉ là một chút, bỏ lại phía sau ngày càng xa.
Gió cuốn sàn sạt, từng mảnh lá cây đậu lại trên bả vai hắn.
Thẩm Chu Thành ước lượng, đại khái đã đủ xa, liền dừng bước.
Phủi lá rụng trên vai, hắn quay đầu lại, chỉ thấy phía sau là một mảnh trống rỗng.
Tiếng thú hoang, tiếng côn trùng rả rích, vang vọng khắp rừng rậm mây mù.
Lá khô phủ kín, không một dấu chân.
Thẩm Chu Thành đột nhiên nhận ra thứ nặng nặng trên vai biến mất rồi.
Cả một mảnh rừng rậm hoang vắng chỉ có một mình hắn, đâu còn tiếng líu ríu của nhóc con ngu ngốc kia nữa.
Không hiểu sao hắn bỗng nhiên cảm thấy trống vắng.
Đem nhóc con trộm gà vừa ồn ào vừa ngu ngốc kia thả đi vốn chẳng phải là một chuyện đáng ăn mừng ư? Thế nhưng thành công đuổi đươc thứ phiền phức này đi rồi, không hiểu sao hắn lại không cao hứng như trong tưởng tượng.
Thẩm Chu Thành nán lại, đột nhiên nhìn thấy cái cây cao mọc đầy quả dại lúc nãy cáo nhỏ đòi hái.
Vừa rồi vội vàng để thả nó đi, còn chưa kịp nếm thử, vậy nên hắn liền đi tới dưới gốc cây, vin một cành xuống, trực tiếp hái 4-5 quả xuống gặm.
Đấy, cao lớn chính là một lợi thế mà.
Hắn tùy tiện lau sơ qua, rồi gặm luôn.
Thứ trái cây dại này tuy không ai chăm bón, nhưng nhờ thế mùi vị rất tự nhiên, chua chua ngọt ngọt, không khó ăn.
Nhìn có chút giống mận, Thẩm Chu Thành cũng không biết nó tên là gì, nhưng có vẻ cáo nhỏ rất thích ăn.
Hắn quyết định ăn hết rồi mới trở về.
Thẩm Chu Thành ngồi dưới gốc cây vừa nghĩ vẩn vơ vừa gặm quả, lại mở điện thoại lên xem, chỗ này vẫn chưa có tín hiệu.
Bỗng nhiên, một quả dại rơi thẳng vào đầu hắn.
Thẩm Chu Thành: "???"
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái bóng trắng quen tay nhanh làm nhảy thẳng xuống.
Đi kèm là âm thanh cáo nhỏ ầm ĩ, thành công đáp xuống lồng ngực Thẩm Chu Thành.
Thẩm Chu Thành: "!!!!!"
Hắn khó mà tin nổi, nhấc cáo nhỏ lên, bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi...Tại sao lại theo kịp rồi?"
Cáo nhỏ kêu "Chi" một tiếng, nhặt một quả dại lên bắt đầu gặm, vừa gặm vừa thao thao bất tuyệt a a a ngao ngao ngao một trận, giống như đang chất vấn Thẩm Chu Thành tại sao lại không chờ nó mà bỏ đi.
Thẩm Chu Thành véo véo tai cáo nhỏ, hỏi nó: "Nhóc cũng không nỡ xa ta đúng không?"
Kỳ thực cũng phải thừa nhận, hắn cũng có chút không nỡ dời xa nhóc con ngốc này.
Thế nhưng, nó không phải là một con cáo bình thường, ở cạnh con người nhiều sẽ không quá tốt, vẫn nên là trả về rừng tiếp tục tu luyện thì hơn.
Thẩm Chu Thành ôm cáo nhỏ đặt xuống đất, hắn đứng lên, xoay người nó lại, tay chọc chọc vào cái mông nhỏ nhỏ, "Ngoan, sau này ở lại trên núi đi, không cần theo ta nữa đâu"
"Nhóc biết nhà của mình ở chỗ nào mà? Tự đi về đi."
Nói xong câu này, Thẩm Chu Thành phủi phủi bụi trên quần áo, lại gấp rút lên đường, nếu không về thì muộn mất.
Cáo nhỏ thấy hắn đi, lập tức chạy theo.
Hắn không thèm để ý đến nó, nhanh chân vượt qua, tiếp tục hướng về phía trước.
Cáo nhỏ theo sát không nghỉ, liều mạng đuổi theo.
Thẩm Chu Thành vẫn mặc kệ, cuối cùng, nhờ lợi thế chân dài, hơn nữa, thể lực của cáo nhỏ kém nên không tốn thời gian liền bị bỏ xa.
Cáo nhỏ lại một lần nữa cố gắng đuổi kịp, nỗ lực kêu lớn ngăn cản hắn, thế nhưng không có tác dụng.
Thẩm Chu Thành vẫn không chịu nhìn nó lấy một lần, bước chân cũng chẳng hề khựng lại.
Chẳng may, chân Thẩm Chu Thành vô tình thúc trúng bụng cáo nhỏ, nhưng hắn lại không hề hay biết.
Cáo nhỏ đau đớn, gục xuống.
Nó ngước mắt nhìn bóng lưng vô tình kia, thê lương kêu lên ba tiếng.
Thể lực đã đến cực hạn.
Thẩm Chu Thành bước thêm vài bước nữa, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, trở lại với cáo nhỏ.
Mắt cáo nhỏ đỏ lên, thấp giọng kêu vài tiếng ai oán.
Nó nhẫn nhịn cơn đau, chậm rãi bò đến bên chân Thẩm Chu Thành, giơ hai cái chân lên như trước đây nó vẫn hay đòi ôm vậy.
Nhưng chẳng ngờ, lần này Thẩm Chu Thành không ôm nó.
Đôi mắt đen láy long lanh nước, chỉ chực rơi xuống.
Tiếng kêu đầy run rẩy cùng sợ hãi.
Thẩm Chu Thành biết nó đang khóc, trong lòng liền mềm nhũn.
Hắn cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài ngồi chồm hỗm xuống, thở dài một hơi, hỏi nó: "Thật sự nhóc không trở về núi sao? Vẫn muốn đi theo ta?"
Cáo nhỏ không lên tiếng, nó nén đau, trực tiếp nhảy thẳng vào lồng ngực Thẩm Chu Thành thay cho câu trả lời.
Trong lồng ngực, nhóc con mềm mại run lẩy bẩy, tai nhỏ không hề tức giận dựng lên như mọi khi mà rủ xuống hai bên, móng vuốt nhỏ túm chặt áo như sợ bị hắn ném xuống.
Thẩm Chu Thành vuốt vuốt lưng trấn an cáo nhỏ, cuối cùng hạ quyết tâm.
"Nhóc con, sau này để ta nuôi ngươi đi."
Chiều tà buông xuống, ánh mặt trời lấp loáng phủ lên khuôn mặt điển trai của hắn, "Chúng ta phải nhanh chóng chạy về nhà đi thôi."
Thẩm Chu Thành ôm cáo nhỏ lên, đang muốn trở về thì nó lại bắt đầu nháo, kéo kéo áo.
Thẩm Chu Thành cúi đầu nhìn, thấy nó khoa khoa tay, liền hiểu ý ——
Mũ của nó không thấy đâu nữa rồi.
Thẩm Chu Thành: "..."
Một con cáo thì cần phải đội mũ sao?
Bó tay, Thẩm Chu Thành không thể làm gì khác, đành quay trở lại tìm cái mũ dưa hấu màu xanh nó đánh rơi.
Lúc này, Thẩm Chu Thành cực kỳ hối hận vì đã mua màu xanh.
Mua màu đỏ có phải dễ tìm rồi không!!!
Trong rừng cây mà tìm mấy đồ màu xanh thì có khác gì mò kim đáy biển đâu.
Tìm nửa ngày, cuối cùng cũng thấy cái mũ dưa hấu xanh xanh ấy mắc trên một nhánh cây.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, may là Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ không phải người nên có thể nhìn được trong đêm.
Thẩm Chu Thành đi bắt một con thỏ rừng, nướng luôn tại chỗ, chia cho cáo nhỏ một nửa.
Hai người ăn xong mới lững thững đi về.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng Thẩm Chu Thành lại cảm thấy hoài nghi nhân sinh vô cùng.
Hắn quả thật là một thằng ngốc mà, không hiểu phí nguyên một ngày hôm nay để là những trò mèo gì nữa?
Cái thứ gieo vạ muôn nơi này cũng không thả đi, lại tốn công mang trở về
Trong khoảng 7-8 tiếng này Thẩm Chu Thành hắn đã làm được những cái gì vậy?
Ngược lại, nhóc con kia có vẻ rất vui, nó vô tâm vô phế vắt vẻo trên cổ hắn,