Khi hai cô gái chuẩn bị rời đi, họ vui vẻ tươi cười với Khương Dương: "Ông chủ, tay nghề của anh thật tốt, lần sau nhất định chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn bè cùng đến."
Hiếm mới thấy một em gái xinh đẹp cười đến ôn nhu với mình như thế, tâm tình Khương Dương liền vui đến nở hoa, "Các cô đi thong thả nhé."
Đến tầm 8-9 giờ tối, mấy vị khách lẻ tẻ cũng rời đi rồi, nên bây giờ Khương Dương có thời gian rảnh rỗi tán gẫu cùng bạn.
Cáo nhỏ ăn no, nằm nhoài trong áo Thẩm Chu Thành lim dim ngủ.
Thẩm Chu Thành xoa xoa bụng cáo nhỏ, âm thầm vận linh lực điều hòa linh khí đang tán loạn trong cơ thể nó.
"Tôi cũng muốn mua một con mèo để chơi cùng..."
"Cậu nói gì cơ?" Thẩm Chu Thành không nghe rõ câu nói của Khương Dương.
"Ồ." Khương Dương hồi lại tâm trí, đột nhiên có chút ngượng ngùng, thậm chí có hơi bối rối, mở miệng nói: "À...Thẩm Chu Thành, sau này cửa hàng của tôi có thể nhập cá nhà cậu được không?...Cũng không cần nhiều..." Mặt Khương Dương đỏ hết cả lên, nói chuyện cũng bắt đầu có chút hàm hồ.
Không biết cậu lấy đâu ra can đảm để nói ra những lời này, rõ ràng là cửa hàng đang đứng trước bờ vực phá sản, ngay cả bản thân cậu cũng hạ quyết tâm từ bỏ.
Mặc dù trước đó cậu đã tự thuyết phục bản thân rằng việc khởi nghiệp không thành công cũng không sao và bất cứ lúc nào cậu cũng có thể quay trở lại thừa kế cửa hàng của cha mẹ.
Nhưng qua trải nghiệm tối nay, mặc dù là một đêm bận rộn, nhưng nó mang lại một cảm giác thành công đặc biệt trọn vẹn.
Thành công do chính tay mình dựng nên chứ không phải dựa dẫm vào một ai khác.
Làm cho câu lại sôi sục ý chí muốn tiếp tục kinh doanh.
Khương Dương nghĩ, cậu kỳ thực cũng không hỏng bét đến vậy, cậu còn có thể dùng nhiều cách hơn để thu hút khách hàng, coi như dùng cá tầm thường chế biến thì với sự khéo léo của cậu, sớm hay muộn thì chắc chắn món cá nướng sẽ có mùi vị không thua kém gì bên Xuyên gia đâu.
Bây giờ lượng khách ghé qua ít cũng không sao, cậu có thể từ từ phát triển, dần dần sẽ có khách quen thôi.
Vạn sự khởi đầu nan.
Việc vận hành cửa hàng cũng không nằm ngoài quy luật đó, sao có thể thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu được đây?
Nhìn thấy Khương Khương đột nhiên sục sôi ý chí chiến đấu, theo bản năng, Thẩm Chu Thành cảm thấy buốt hết cả óc.
Có lẽ là do di chứng năm đó, khi cậu ta dụ dỗ hắn phụ đạo cho cũng bùng lên cái nhiệt huyết sục sôi như vậy, và thế là thành công lừa được thiếu niên ngây thơ Thẩm Chu Thành....!
Không được, lần này tuyệt đối hắn không thể để cho cậu ta thất bại.
Ánh mắt Thẩm Chu Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến Khương Dương nhìn vào mà sởn hết cả tóc gáy...!
"Lần này tôi đến cũng muốn bàn chuyện hợp tác với cậu, nuôi cá thì bán cho ai cũng là bán, vậy chi bằng bán cho bạn học chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Được hắn đồng ý, Khương Dương hưng phấn, chắp tay trước ngực hét lớn: "Cảm ơn Thẩm đại ca! Thẩm Chu Thành, Thẩm đại ca, đại ca yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ nỗ lực bán được thật nhiều cá, cho đại ca kiếm lời đầy bồn đầy bát luôn."
"Cậu vẫn là nên nghĩ biện pháp mời chào khách hàng đi, cửa hàng bên cạnh sinh ý tốt thế kia, còn bên cậu..."
Khương Dương ôm mặt: "Trước khi cậu đến, sinh ý cửa hàng tôi như gió sông vậy, lạnh lẽo..."
Khương Dương đem kể cho Thẩm Chu Thành nghe về vị trí đáng buồn của cửa hàng nhà mình: "Cá nướng Xuyên gia có tiếng tăm quá lớn, nếu khách hàng đi đến con hẻm này thì quá nửa là sẽ tới đó.
Hơn nữa, bên cạnh còn có một người tự xưng là em họ Xuyên gia, hôm nào cũng sang đoạt mối làm ăn của các cửa hàng lân cận, cửa hàng của tôi thì mới mở, sức cạnh tranh quá nhỏ..."
"Rất nhiều người có thói quen chỉ ăn một cửa tiệm, không muốn đổi..."
Thẩm Chu Thành đột nhiên hỏi: "Cậu biết hầm canh cá không?"
Khương Dương sửng sốt, "Có, được chứ, cậu đừng nhìn vào phương diện học tập có cố mấy cũng vô dụng của tôi, trù nghệ của tôi tốt lắm đấy, nhiều người còn bảo đó là thiên phú cơ mà, lần sau sẽ hầm canh cá cho cậu nếm thử, rất thơm đấy....!Mà khoan đã, ý của cậu là...?"
Thẩm Chu Thành gật đầu cười: "Cá nhà tôi hầm lên rất thơm đấy."
"Dùng mùi thơm hấp dẫn khách hàng đến xác thực có chút đạo lý, co điều, mùi thơm của canh cá khá thuần khiết, mà chung quanh đây toàn cửa hàng nướng, không phải hương khói ám cay nồng sẽ càng hấp dẫn hơn sao..."
"Ngươi cứ cân nhắc thử xem."
"Được thôi." Khương Dương đồng ý luôn, bây giờ lợn chết không sợ nước sôi, cậu có còn gì để mất nữa đâu, chi bằng cứ thử một lần.
"Thẩm Chu Thành, cậu nói xem tại sao cậu có thể lợi hại đến như vậy chứ? Trước đây thành tích học tập xuất sắc còn chưa tính, bây giờ ở lại quê hương trồng rau nuôi cá cũng trội hơn người ta, quả là được trời cao ưu ái mà..."
Khương Dương đang nói chuyện, ánh mắt đột nhiên bắt gặp tấm áp phích quảng cáo bên đường, buộc miệng nói: "Giá như cậu có thể nuôi luôn tôm hùm cùng cua thì hay quá."...!"
Nói đến đây, Khương Dương cảm thấy buồn cười với ý nghĩ bất chợt của mình, "Tôm càng xanh sốt cay, cua rang muối, tôm hùm nướng....!Chúng ta sẽ cùng thống lĩnh chợ đêm, đạt đến đỉnh cao cuộc đời..."
Tôm hùm? Cua?
Thẩm Chu Thành sửng sốt, có thể cân nhắc nuôi đấy.
Là rồng thì phải đủ binh tôm tướng cá hộ vệ chứ, có điều, binh tôm tướng cá nhà hắn chỉ để ăn thôi.
(¬_¬)
Ngày hôm sau, một đợt không khí lạnh khác ập đến, bây giờ gió sông không chỉ lành lạnh nữa rồi, mà nó còn buốt đến tận xương tủy.
Khương Dương chà xát tay kiếm chút hơi ấm, không khỏi oán hận, tại sao ở chỗ bọn họ không đủ bốn mùa mà chỉ có hai mùa hạ – đông thôi.
Mở cửa hàng thôi!
Hôm nay trời lạnh thế này, sợ là khách ghé đã ít lại càng ít.
Có điều, Khương Dương đã ngẫm kĩ rồi, cậu sẽ không sốt ruột nữa, cứ dựa theo biện pháp của Thẩm Chu Thành đi hầm một nồi canh cá đã.
Thời tiết thế này mà uống được một ngụm canh cá thì quá là hạnh phúc luôn!!
Nếu bán không nổi thì mình tự uống cũng được! Tiện phòng cảm mạo luôn.
Khương Dương lên tinh thần, bắt đầu lụi cụi hầm canh.
Dù có khốn đốn cỡ nào đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ có cái ăn thôi, không lo chết đói.
Chờ cậu vừa bắc được bếp cũng là lúc Xuyên gia mở cửa, bắt đầu đón một đợt khách đầu tiên.
Giang Dương nhìn nồi canh của mình, thầm nghĩ hôm nay ít nhất cũng đã khai được lửa.
Cậu mở nắp xoong, một mùi thơm ngào ngạt bốc lên.Thẩm Chu Thành nói không sai, canh hầm từ cá nhà cậu ta quá thơm.
Trong thời tiết lạnh giá thế này mà ngửi được mùi canh cá thơm ngon, ấm áp thì có khác gì hưởng thụ mỹ vị chốn bồng lai đâu.
Mùi canh cá không nồng nhưng từ xa đã ngửi thấy, chỉ là thoang thoảng thôi nhưng cũng khiến người ta mê đắm.
Giống như mỹ nhân vậy, khi bạn tò mò đi tìm thì cô ấy đã rời đi, chỉ còn hương nước hoa tinh tế ở lại, khiến người ta tràn đầy lưu luyến.
Khương Dương không nhịn được, tự múc cho mình một bát thử trước.
Vừa nhấp môi, đôi mắt cậu đã ngời sáng.
Sinh ý là cái gì, phiền não là cái gì, tất cả đều cút hết cho ông!!! Bây giờ toàn bộ thế giới của hắn chỉ còn dư lại bát canh cá này thôi.
Canh cá rất vừa miệng, không hề có chút tanh nào.
Hơn nữa, vị ngọt thanh tinh khiết của nó không có thứ bột ngọt nhân tạo nào sánh nổi.
Thịt cá trắng ngần, mêm mại, mới chạm vào đầu lưỡi đã tan ra.
Hương thơm lan tỏa, nước súp ấm áp, khiến người ta không nỡ nuốt, chỉ hận chẳng thể khiến mùi vị đó lưu lại đầu môi chót lưỡi lâu thêm chút nữa.
Khương Dương ôm bát canh, ngây ngẩn đứng đực trước cửa tiệm hưởng thụ.
"Ông chủ! Ông chủ!"
Hai tiếng gào như đấm vào tai kéo Khương Dương trở về hiện thực, mở mắt ra liền nhìn thấy một nhà ba người đến ăn cá.
Người vừa gọi cậu là người chồng kia.
"Hôm nay ăn ở đây đi, mấy tiệm chung quanh đây đều ăn cả rồi, nhà này chắc mới mở."
"Tất cả các cửa hàng đều phải nếm thử đôi chút."
"Ông chủ, cậu đang uống thứ gì thế?"
Khương Dương mời bọn họ vào trong, "Đó là canh cá tôi vừa hầm đấy, ai ăn cá nướng ở tiệm của tôi đều sẽ được phục vụ một bát canh cá trước tiên, đợi tôi một chút nhé."
Đôi vợ chồng cùng một bé trai ngồi xuống, Khương Dương nhanh nhẹn bưng hạt dưa cùng nước trà và canh cá cho bọn họ thưởng thức.
Người đàn ông vừa nếm thử một ngụm đã không nhịn được tán dương, "Ông chủ, canh cá nhà cậu rất thơm"
Không giống như mấy cửa hàng mà anh ta từng đến, thứ gọi là canh cá có khác gì nước lã đâu, ở đây chưa cần nếm thử, chỉ cần nhìn màu sắc thịt cá cũng có thể nhìn ra là nó rất ngon rồi.
Kết quả đúng như dự đoán, quả thật mùi vị quá là ngon.
Con trai cũng có vẻ rất thích canh cá này, một hơi uống cạn cả bát, khiến cho vợ sốt ruột lên tiếng, "Bảo bối, đừng uống nhiều như vậy chứ, còn ăn cá nướng nữa cơ mà."
Thằng bé làm nũng với cô: "Mẹ, con vẫn muốn uống nữa."
Cô vợ lắc đầu: "Không, đợi lát nữa còn ăn cá nữa chứ con."
"Vợ, em cũng thử uống đi, ngon lắm đấy."
Cô vợ lắc đầu, đúng là đàn ông nhà mình đều ngốc cả, cha truyền con nối hay gì? Trước bữa chính đem canh uống no thì còn ăn thế nào được nữa?
Tuy vậy, nhìn thấy biểu hiện của con trai cùng chồng mình, cô cũng tò mò muốn uống thử một miếng.
Lại không nhịn được, uống thêm mấy ngụm lớn, "Ông chủ, canh cá này anh có bán mang về không?"
Lúc này, Khương Dương đang bắc lò, "Cá nướng của tôi cũng ngon lắm đấy, đừng có uống nhiều canh như vậy chứ, để bụng mà ăn cá...!Nào nào, đến nếm thử đi!!"
"Được, uống canh nhà cậu chúng tôi cũng biết rất ngon rồi.
"
...!
Buổi tối hôm nay, Khương Dương đã nhận được năm, sáu lượt khách, Tuy rằng so với Khương gia thì chẳng thấm vào đâu, nhưng dù gì thì cũng là một khởi đầu rất tốt đẹp rồi.
Nếu ú tiếp tục thế này, có khi tuần sau cậu lại phải thuê hẳn người về trợ giúp ý chứ!!
*"Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.".
Vị trí cửa hàng bất lợi, thường xuyên vì cửa hàng bên cạnh mà vắng ngắt nhưng đó cũng là một lợi thế.
Nếu cậu biết cách mời chào thì bên cạnh Xuyên gia, sẽ ổn định được một nguồn khách lớn chú ý tới đây.
*"Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" (成也蕭何,敗也蕭何): Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.
Mọi người muốn đến Xuyên gia ăn cá nướng, chẳng ngờ cửa hàng bên cạnh lại tỏa ra mùi canh cá hấp dẫn, không nhịn được tới xem một chút, kết quả lại thấy bên trong mấy người ăn cá nướng đến là vui vẻ.
Thế là tất cả mang một tâm lý hứng thú với hương vị mới mẻ, ghé qua....!
Đến khi thưởng thức mới phát hiện, cá nướng ở đây không hề kém cạnh Xuyên gia chút nào!!
Trước đây, bạn bè của Khương Dương cũng biết được cậu mở cửa hàng cá nướng, muốn đến chấm mút một ít, nhưng qua lời bố mẹ cậu thì thấy cửa hàng kinh doanh không phất.
Người có lòng thì cũng tồn tại người có dạ, nghe tin đều đến chế nhạo: "Bây giờ sinh ý ở cửa hàng cậu thế nào rồi? Có chống đỡ nổi khổ? Hay là sang cửa hàng trà sữa chỗ tôi đi, tôi bố trí cho chân chạy vặt..."
"Tôi đang muốn tuyển công nhân bốc vác, cậu có muốn..."
Khương Dương ngắt lời tất cả: "Còn duy trì được."
Chờ đấy, sau này tôi sẽ mời mấy người đến cửa hàng của tôi, xem nó phát triển đến cỡ nào...!
Khí trời ngày càng lạnh, chưa gì đã sắp đến Tết rồi.
Hiện tại, lô thực phẩm phủ lều đầu tiên đã được bán ra.
Bên bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em không thể đóng cửa, phải tiếp tục nhập hàng; bên khách sạn Phong Đô Hào cũng vậy, sinh ý lên cao, lại càng cần nhiều hàng hơn.
Nửa năm nay, chỉ dựa vào việc cung cấp thực phẩm thôi cũng đã khiến các bà các mẹ kiếm không ít lời.
Vương Xuân Yến đến tận nhà cảm tạ bà nội Thẩm.
Bây giờ con gái thím đã lên cấp 3 rồi, nếu như trước đây thì phải cố vun vén, thắt lưng buộc bụng lắm mới đủ tiền đóng học, nhưng bây giờ, nhờ việc kinh doanh rau củ cùng bà nội Thẩm mà thím đã có thể lo liệu chu toàn, thậm chí còn thừa tiền ra để sắm sửa quần áo, đồ Tết trang hoàng nhà cửa.
Vương Xuân Yến mang sang rất nhiều quà biếu bà nội Thẩm, đến khi về, bà nội Thẩm cũng dúi vào tay thím một bọc ngó sen thật to, "Năm nay ngó sen nhà tôi tốt lắm, thím cầm về cho cháu nó nếm thử nhé."
Vương Xuân Yến vừa đi thì lại có người khác tới, đến khi tiễn vị khách cuối cùng rời khỏi thì bà nội Thẩm mới có thời gian cảm thán, "Năm nay nhà ta náo nhiệt thật đấy!!"
Cáo nhỏ từ ngoài xông vào nhà, ngay lập tức nhảy xổ vào lồng ngực Thẩm Chu Thành.
Hắn đỡ được nó, tay đưa lên vỗ vài cái cho mấy bông tuyết đọng rơi xuống.
Lâu nay hiếm lắm mới có một trận tuyết đấy.
"Bà nội, bà xem này, nó còn chăm chỉ ra xem gà hơn cả bà đấy."
Cáo nhỏ liếm liếm lòng bàn tay Thẩm Chu Thành.
Thấy vậy, hắn liền lấy sữa dê ủ sẵn gần bếp lửa đút cho nó.
Bà nội Thẩm cười cười: "Có ổ trứng mới nở đây mà, chắc nó ra xem mấy nhóc gà con đấy."
Thẩm Chu Thành cạn lời, túm lấy tai cáo nhỏ xách lên: "Gà con vừa ra đời mà thằng nhóc nhà ngươi đã nhắm đến thịt người ta rồi, có thấy quá đáng không?"
Cáo nhỏ trưng ra bộ mặt ghét bỏ, móng vuốt vỗ loạn lên hòng thoát khỏi tay Thẩm Chu Thành.
Đôi mắt đen láy trừng to, như muốn lên án Thẩm Chu Thành ngược đãi động vật: NÓ! KHÔNG! MUỐN! BỊ! XÁCH! TAI!
Thẩm Chu Thành cười, nhóc con này càng ngày càng thông minh lên rồi đấy.
Thẩm Chu Thành cũng không bắt nạt nó nữa, tay gãi gãi cằm nựng.Cáo nhỏ dễ chịu lăn lộn chơi đùa trên đùi hắn, chơi đến mệt rồi mới chịu cuộn người lại ngủ.
Bà nội Thẩm chuẩn bị bữa tối Giao thừa vô cùng thịnh soạn, lôi hết gà vịt ra nấu.
Riêng gà thôi đã giết những bốn con, khiến cáo nhỏ vui sướng vô cùng.
Nó cứ chầu chực canh chừng bên giếng coi Thẩm Chu Thành giết gà, miễn cho hắn ăn vụng mất tình nhân của nó.
Thẩm Chu Thành thấy nó sắp rỏ dãi đến nơi, liền gắp cho một miếng gà mới chín tới, "Chầu chực dòm ngó nguyên một ngày không thấy mệt hả?"
Cáo nhỏ mải mê ăn thịt gà, không thèm để ý tới hắn.
Thẩm Chu Thành thấy nó ăn đến là vui vẻ, ngẫm, thấy mình cũng đáng được hưởng thụ chứ