Thẩm Chu Thành vừa kịp chụp hình lại hành động của gã, đã thế còn tặng kèm cho mấy anh cảnh sát một đoạn video tăng tính xác thực.
Đến khi bị bế đi rồi, Tưởng Phong vẫn chưa thể tin nổi, ngỡ rằng mình vẫn đang ở trong mơ.
Tiếng còi xe cảnh sát đánh thức toàn bộ ngôi làng, khiến tất cả thôn dân đều biết đêm hôm tối muộn, Tưởng Phong cư nhiên đến ao cá Thẩm gia đầu độc, lại còn bị bắt tại trận.
Thẩm gia báo cảnh sát, nhân chứng vật chứng đầy đủ nên cảnh sát liền tạm giam Tưởng Phong lại.
Nháy mắt, thôn Thanh Tuyền trở nên náo nhiệt, đi đâu cũng thấy người ta nghị luận sôi nổi: "Tưởng Phong lại làm tình làm tội ao cá Thẩm gia, không phải hôm trước còn định phóng điện trộm cá sao? Mà thế quái nào, cả hai lần đều bị bắt quả tang?"
"À, nghe nói là gã mang theo một túi thuốc trừ sâu kịch độc đến ao cá nhà người ta.
Trời ạ, tôi đã nhìn qua mấy lọ thuốc ấy, gần như hàng cấm rồi, nhiều quốc gia còn không cho bán thế mà gã lại có đấy."
"Công nhận Thẩm gia may mắn thật đấy, lần nào cũng bắt được kẻ gian."
"Này, nhà ai nuôi cá nhận định phải cẩn thận đấy nhé.
Hôm qua nghe nói Tưởng Phong còn mua sẵn vé tàu, hình như định đầu độc xong liền chạy đấy.
Nếu tôi là Thẩm Chu Thành, sau lần này tôi cũng phải tăng cường phòng ngự, thuê thêm người trông coi..."
Cục cảnh sát.
Người phụ trách làm báo cáo thấy vụ án này chẳng có gì để nói, đương nhiên rồi, nhân chứng vật chứng đàng hoàng, còn gì để nghi kị nữa đâu.
Một lần là chuẩn bị phóng điện trộm cá, lần hai chơi lớn dùng thuốc độc, mà không hiểu sao hai lần đều bị chính chủ bắt tại trận.
Khôi hài nhất là lần hai, trời lạnh quá, nửa ngày không vặn nổi cái nắp bình, đến khi vặn ra được thì bị chủ nhân bắt quả tang.
Lấy mấy bình thuốc kia đi kiểm tra, chẳng ngờ, kết quả kiểm nghiệm lại cho ra: Đây chính là loại thuốc kịch độc nhiều quốc gia không cho phép kinh doanh, một bình đã đủ, mấy bình như thế đổ xuống cả đàn voi cũng chết chứ nói gì đến cá.
Hậu quả khôn lường!!
"Lưu Linh, Tưởng Phong nhà thím chưa tính đến vụ tàng trữ chất cấm, chỉ cần xét đến tội hãm hại tài sản không thành hai lần thôi cũng đủ vào tù bóc lịch rồi.
Sau này lý lịch ghi có tiền án, vậy phải làm sao? "
Tưởng Phong bị tạm giam, người nhà họ Tưởng liền như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột không thôi, cũng đâu thể kệ con cháu nhà mình ngồi tù? Vừa tội nó, vừa hỏng hết thanh danh nhà họ Tưởng.
Mẹ Tưởng Phong là Lưu Linh, trong thôn Thanh Tuyền nổi tiếng là một người đàn bà chanh chua, cay nghiệt.
Không biết phải làm sao, bà ta ra sân chống nạnh chửi đổng ầm cả lên, chửi hết Thẩm Chu Thành lại đến bà nội Thẩm, chửi luôn đến thằng con bất hiếu.
Chửi cho đã, bà ta quay sang xúi người nhà họ Tưởng: "Nếu đầu độc thành công thì chúng ta cam tâm chịu tôi, nhưng ao cá nhà Thẩm Chu Thành vẫn còn tốt nguyên, dựa vào cái gì Tưởng Phong nhà tôi bị bắt?
"Nếu mày không để Tưởng Phong được thả ra, bà liền ôm chính cái chất độc đó nhảy xuống ao cá nhà mày!!!"
Nói rồi, cả họ ùn ùn kéo về nhà Thẩm gia, muốn họ cho một lời giải thích, "Phải viết giấy cầu hòa, việc này nên giải quyết riêng!"
"Dựa vào cái gì mà con trai tôi phải vào đó chịu tội, mà ao cá mấy người vẫn còn tốt nguyên?"
"Con trai tôi ban đầu cũng đâu có muốn hạ độc, nó là phóng điện ao cá bị cậu bắt được liền có cảm giác bị sỉ nhục, hèn nhát mang theo mấy chai chất độc định tự sát sau đó nhảy xuống...."
Lưu Linh xéo sắc liên thanh, ngụy biện bừa bãi cho con trai, nói nhanh đến mức không cho người khác có cơ hội chen vào.
Bà ta có vẻ rất thông thạo trong mấy việc ăn vạ thế này, kêu cả họ nhà mình đến, lấy số lượng đè ép bắt nạt Thẩm gia chỉ có một già một trẻ, "Nếu Tưởng Phong nhà tôi không được thả, tôi ôm chất độc đồng quy vu tận với ao cá nhà mấy người..."
Sau đó bày sẵn mấy người ba phải lên khuyên giải, "Lưu Linh, thím bình tĩnh, đừng có kích động thế chứ, tội của Tưởng Phong không lớn, việc gì phải đem cả tính mạng của mình ra thế..."
"Người cùng thôn với nhau đừng quá tuyệt tình...."
"Đúng đấy...."
Lưu Linh nhìn Thẩm Chu Thành: "Năm đó, chuyện của bà nội cậu chúng tôi cũng thành tâm hỗ trợ, đừng quên ân tình"
Vừa nhắc tới việc này, mọi người xung quanh đều vô cùng tán thành.
Mới thấy đám người hùng hùng hổ hổ từ cửa đi vào, Thẩm Chu Thành ngay lập tức để bà nội vào phòng chơi với cáo nhỏ, một mình ở ngoài ứng phó với bọn họ.
Hắn nghiêm túc cúi đầu liếc bà cô trước mặt một cái, rồi nở nụ cười "Chuyện năm đó không ai nhớ rõ bằng tôi đâu, thím đừng lo, hơn nữa, thím Lưu Linh đây còn nhớ hai mươi tệ kia không?"
Lưu Linh bị cái nhìn kia làm cho chột dạ, tròng mắt đảo loạn: "Nhớ, sao lại không nhớ cho được, chính tay tôi đưa hai mươi tệ đó mà."
Thời điểm trưởng thôn kêu gọi quyên góp, nhà ai cũng hỗ trợ tầm hai mươi tệ, có nhà hơn, tổng cộng là 603 tệ.
Sau này, Thảm Chu Thành đến từng nhà, mang quà cáp cùng tiền mặt sang báo ân đầy đủ, nhưng riêng Tưởng gia thì hắn không thèm đếm xỉa.
Bởi vì năm đó Lưu Linh cũng thập phần hào phóng mà quyên góp mười tệ, nhưng sau lưng lại lén lén lút lút trộm đi hai mươi tệ.
Không may cho bà ta là Thẩm Chu Thành tình cờ nhìn thấy.
"Lần này, Tưởng Phong đầu độc ao cá chưa thành, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm nữa.
Có điều, mọi người nhìn tôi nuôi cá, kiếm được chút lời thôi mà đã động tâm nhớ nhung sao? À đây, Hà thúc, không phải chú sắp làm cái vườn cây ăn trái sao? Cứ trồng lên liền bị người ta dòm ngó, bảo sao thôn ta nghèo bền vững như vậy, cố mấy cũng không phất lên nổi."
"Vương Liễu, trước nhà anh cũng từng đào ao nuôi cá, hình như cạnh ruộng nhà Tưởng gia thì phải? Năm đó tựa hồ ao cá nhà anh cũng bị đầu độc đúng không? Đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ nhỉ? Anh nghĩ kĩa lại xem, dù sao thôn dân chúng ta đều là người tương đối chất phác hiền lành, chẳng ai làm ra cái chuyện thất đức như thế..."
"Thôi, giải tán đi.
Mọi người nhớ tăng cường cảnh giác đấy."
Đang sững sờ nguyên do tại sao Thẩm Chu Thành lại buông tha dễ dàng như thế, chẳng ngờ hắn lại đi gieo rắc mối nghi ngờ vào lòng thôn dân, khiến Lưu Linh giận sôi.
Bà ta đang định phun ra những lời chó má, thế nhưng lại bị chồng