Đầu tháng sáu, Thẩm Chu Thành được trưởng thôn được gọi đến tổ chức hội nghị.
Chủ đề hôm nay là: Làm thế nào để phát triển mảng du lịch của quê nhà.
Người tham gia cũng không nhiều, chỉ lèo tèo bảy, tám người, trưởng thôn, Thẩm Chu Thành, ba ông lão đang có vườn hoa màu tại gia cùng mấy người phụ nữ, trong đó có thím Vương Xuân Yến.
Vương trưởng thôn bừng bừng nhiệt huyết lên tiếng: "Hôm nay gọi mọi người đến là về vấn đề làm thế nào để chấn hưng quê nhà..."
Sau một tràng dông dài cổ vũ sĩ khí, Vương trưởng thôn mới chịu vào vấn đề chính, đầu tiên là phân tích tài nguyên mà thôn bọn họ có.
"Trước tiên là biển hoa mà mấy ông lão chăm bón tỉ mỉ xưa nay.
Rồi chúng ta cùng nhau xây thêm mấy lán nghỉ mát bên trong biển hoa, mà lúc nào thôn dân rảnh rỗi cũng có thể ghé qua đánh bài, uống trà thư giãn...!
Hơn nữa, chúng ta còn có ao sen của Tiểu Thẩm cơ mà, đúng không? Tiểu Thẩm cho mọi người mượn luôn rừng trúc nhé, du khách có thể đến đó chụp ảnh.
À, tính thêm cả vé vào cửa nữa..."
Vương Xuân Yến cùng một người phụ nữ là Đường Tuyết Linh đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên cùng cung cấp, giới thiệu nông sản.
Sau khi phân công nhiệm vụ, Vương trưởng thôn nói ra ý định của mình, ông định kêu gọi tài trợ từ chính phủ, lại lôi kéo công ty du lịch đến hợp tác, mở ra một tuyến quảng cáo du lịch cho thôn bọn họ.
"Tiểu Thầm à, công ty bên đó muốn chúng ta cung cấp cả đồ ăn nữa, cháu phụ trách nhé, được không?"
"Vâng" Thẩm Chu Thành ôm cáo nhỏ, vui vẻ gật đầu.
Nghe đồn trong thôn mở rộng về mảng du lịch, ở đâu cũng sôi sục cả lên, tất cả đều đang tưởng tượng về một tương lai kiếm bộn, rồi cách chào hàng khách du lịch thế nào...!
"Khoai lang sấy nhà tôi rất ngon, không biết mấy vị du khách đó có thích không nhỉ?"
"À, còn hồng khô nhà tôi nữa..."
...!
Bà nội Thẩm cũng rất hào hứng: "Chúng ta có rất nhiều đồ để bán đấy, xuân nào măng khô cũng đầy bồn đầy bát, ăn đâu có hết được..."
"Còn có ngó sen, à đấy, gần đây bà nội còn sáng tạo ra cách chế biến mới nhé, cũng không biết mọi người có thích hay không..."
"Đúng rồi, bà nội có nên nuôi thêm mấy con ngỗng trắng không nhỉ!? Ngỗng trắng đẹp lắm, rồi gà vịt nhà ta chắc mọi người cũng thích..."
Vừa nghe bà nội Thẩm nhắc đến từ "gà", lông tơ cáo nhỏ dựng đứng cả lên.
Bây giờ cáo nhỏ cũng đã hiểu được thế nào là "Mua-Bán" rồi đấy nhé.
Hậu cung 3000 giai nhân, tiễn em nào đi nó đều đau lòng cả.
Thẩm Chu Thành tủm tỉm cười, "Bà nội, hay là chúng ta chỉ bán trứng gà đất thôi nhé, gà cứ giữ lại đi."
Cáo nhỏ vừa nghe hắn nói thế, hai con mắt liền sáng rực lên, bấy giờ thân thể mới chịu thả lỏng.
Bà nội ngờ ngợ ra, liền liếc mắt đến cáo nhỏ mà bất lực lắc đầu.
Bây giờ chủ đề trà dư hậu tửu được bàn tán sôi nổi nhất chính là mở rộng du lịch mà Vương trưởng thôn thông báo.
Thế nhưng vẫn có người bằng mặt không bằng lòng, đặc biệt phải kể đến Vương Xương Đại, ông ta rất không ưa Vương trưởng thôn nên suốt ngày chành chọe ông ấy.
Vương Xương Đại thường cho rằng lời nói của ông ta rất có trọng lượng, trước đây còn từng dẫn đầu trong việc kêu gọi thôn dân sửa đường nhưng cuối cùng cũng chẳng ra đâu vào với đâu.
Rồi đến tay Vương trưởng thôn thì ông làm rất hoàn mỹ, mà trong lòng thôn dân cũng hoàn toàn hài lòng khiến Vương Xương Đại như bị vả cho một cú, tâm lý rất khó chịu.
Ông ta còn cứ tưởng được xem chuyện cười của Vương trưởng thôn cơ.
Ai ngờ...!
Vương Xương Đại uống say ở một nhà thôn dân, vô tình hùng hùng hổ hổ nhỡ mồm: "Vương Trường Tây là cáui thá gì chứ, toàn nghĩ đến những thứ đâu đâu!? Có chắc là toàn tâm toàn ý vì thôn dân không đấy? Hay là lại ỉm đi trục lợi? Với lại thôn ta như thế này, ai dám đến chơi!?"
"Tôi thấy mấy người đó chính là mang tài nguyên của thôn ra làm loạn...Tôi tuyệt đối sẽ không tham gia đâu."
"Nếu ông ta dám phá hủy thôn mình thì ông ta cứ việc đến đây lấy đầu Vương Xương Đại tôi xuống làm đá xây cầu đi này!!"
Có vẻ tổ tiên phù hộ cho Vương Xương Đại rồi, nghe đồn công ty kia tuyên truyền mấy ngày rồi mã mãi chưa thấy nổi một đoàn tầm 30 người.
Người phụ trách về việc du lịch của huyện Cốc Bình là Thiệu Mộc Lâm, dưới tay anh ta có khoảng 500 vị khách quen, tuyên truyền cái gì anh ta đều gửi vào vòng bạn bè với bọn họ.
Hiện tại, kể cả vé khứ hồi đi lại thôn Thanh Tuyền đều tầm trăm lẻ hai tệ.
Thành thật mà nói, giá cả thế này thì hơi đặt một chút, bởi đều là người trong huyện có xa lạ gì với thôn này đâu.
"Thôn Thanh Tuyền?? Bây giờ mở khu du lịch rồi à!? Chỉ có đến ngắm hoa thôi ư!?? Chả có gì đặc biệt."
"Tôi biết, tôi biết.
Khu này nghèo lắm, trước tôi từng đến dự tang ở đó, có cá gì đáng xem đâu."
"Rồi có đi hay không!?"
"Vẫn chưa hiểu à? Nó có cái gì để xem đâu mà đi!??"
Thiệu Mộc Lâm vô cùng ngượng ngùng mà hồi đáp lại với Vương trưởng thôn,:"Hết cách rồi, quảng cáo cả chục ngày nay cũng chưa đủ người để tổ chức thành đoàn