Nghe nói có người muốn nhận thầu đất công, người trong thôn giật nảy mình, mấy ngày qua, trong lòng bọn họ đều bị mấy chữ "Quyên tiền sửa đường" làm cho căng thẳng, các hộ đều có tâm tư của riêng mình.
Tuy rằng có thể quyên bao nhiêu cũng được, là tự nguyện, nhưng vì giữ gìn thể diện, lại thành chuyện chẳng hề tự nguyện nữa.
Hộ nào nghèo, không nỡ quyên tiền, cả ngày phải ngồi nghĩ xem quyên thế nào ít mà vẫn không tự ném mặt mũi mình đi.
Thôn quê là như vậy đấy, thể diện quan trọng hơn hết thảy, điều đó khiến cho mâu thuẫn gia đình càng ngày càng tăng.
Mà ngược lại, những nhà khá giả hơn chỉ mong đến thời điểm quyên tiền "Hiển lộ tài năng", tăng áp lực cho mọi người tiện thể thu thêm mấy chục cặp mắt ước ao cùng đố kị, ngưỡng mộ.
Quyên tiền nhiều, lời nói có trọng lượng hơn, cũng tiện khoe khoang nhà mình có của ăn của để.
Vì chuyện quyên tiền sửa đường mà mấy ngày nay trong thôn huyên náo vô cùng, nhưng chẳng ai ngờ rằng trưởng thôn quăng ra một tin tức lớn như vậy, thật khiến lòng người sục sôi.
Không cần quyên tiền nữa?
Là chuyện tốt! Vì chuyện quyên tiền mà mấy ngày nay nàng dâu cùng chồng mình náo loạn đến trời long đất lở, nàng dâu cũng không về nhà mẹ đẻ nữa, "Trong nhà chúng ta nhân khẩu nhiều, có thể được chia khá nhiều tiền đấy! Đúng là thời tới cản không kịp mà!!."
Trên mặt người chồng cũng từ buồn hóa vui, nhà bọn họ cũng mang tiếng khá giả, nhưng thuộc kiểu" Có tiếng mà chẳng có miếng", nếu quyên ít, thì sao có tiếng nói ở trong thôn nữa?
Bây giờ thì khỏe người rồi, khỏi cần xoắn xuýt cái chuyện ấy nữa.
"Là ai muốn thầu đất vậy?"
"Nghe nói là Thẩm gia tiểu Thẩm?"
"Tiểu Thẩm? Thẩm Chu Thành? Chẳng lẽ những năm nay hắn đi làm công bên ngoài phát tài rồi?"
Tin tức cũng truyền đến nhà Vương nhị thúc, Đường Lan biết được, khó chịu đến ăn không ngon ngủ không yên, nói thế nào cũng không chịu tin, bà ta luôn luôn xem thường thằng nhóc này, vậy mà nó có thể tài giỏi đến mức làm ra được nhiều tiền như vậy.
"Ông nghĩ tiền này từ đâu mà ra? Sẽ không phải nó đi bán hàng đa cấp lừa tiền đấy chứ?"
Vương nhị thúc trừng mắt nhìn bà ta, "Bà nói mê sảng cái gì đấy, Tiểu Thẩm vốn là người có bản lĩnh, mấy năm nay ở bên ngoài dốc sức làm việc, đương nhiên sẽ kiếm được không ít."
Đường Lan nghiến răng, trong lòng cân nhắc, bốn mươi vạn đấy, ngoại trừ tiền nhận thầu đất ra, chắc chắn Thẩm Chu Thành còn có những khoản tiền khác, dã tiểu tử này giấu đủ sâu, bà cũng phải lợi dụng một chút, "Lão Vương, ông và Thẩm gia tiểu tử kia quan hệ cũng tốt, hay là ông đi khuyên nó một chút, bảo nó đừng có thầu cái đống đất hoang ấy nữa, để tiền này hợp tác cùng Phương Phương lên thị trấn mở một quán trà sữa..."
"Phương Phương à, trước không phải con la hét không muốn làm giáo viên, bảo thà rằng đi bán trà sữa còn hơn đó sao? Nhà mình cùng Thẩm gia coi như cũng có hôn ước, kỳ thực tiểu Thẩm kia lớn lên cũng rất tuấn tú, con..."
Vương Phương Phương sặc một cái, trực tiếp phun ngụm nước ra ngoài, "Mẹ, mẹ có bệnh không, con muốn về trường học nên đừng nói với con những thứ này."
Mẹ ơi, mẹ thật sự coi con gái mẹ là bảo bối hay gì? Tất cả mọi người xếp hàng tranh giành muốn cưới? Mẹ còn không nghĩ xem người ta có muốn hay không.
Vương nhị thúc biết đức hạnh của vợ mình như nào, lười chẳng thèm phản ứng, "Đấy là việc nhà của người ta, bà quản cái gì, để tâm tư đó mà chuẩn bị hôn sự của Miêu Miêu cho tốt đi."
"Được, tôi không quản, tôi không quản." Đường Lan nói muốn đem con gái út gả cho Thẩm Chu Thành cũng chỉ là nhất thời bị tiền tài làm mờ mắt, chứ cái nhìn phiến diện từ xưa đến nay của bà ta đối với Thẩm Chu Thành vẫn không có cách nào biến mất toàn bộ.
Trong lòng Đường Lan chính là tức không nhịn nổi, bà ta thực sự không nhịn được người mà mình xem thường bấy lâu nay lại có cuộc sống tốt đẹp đến thế, đành lẩm bẩm:
"Nhiều tiền thì thế nào, năm ngoái ở thôn cách vách có người nhận thầu mười mấy mẫu ao nuôi cá, một hồi nước lũ, mất trắng.
Đầu tư nhiều tiền như vậy cũng thành công dã tràng..."
"Làm nông đều dựa vào may mắn, dựa vào ông trời có muốn cho ngươi cơm ăn hay không.
Năm nay hạn hán, năm sau lũ lụt, nuôi gia súc thì dịch bệnh,...!Thực sự là đầu óc có bệnh mới ở lại trong thôn làm nông."
"Lỗ chết cụ mày thôi con ạ!".
Vương trưởng thôn là một người vô cùng năng suất, dù có ôm đồm bao nhiêu việc cũng vẫn mang một khí thế sấm cuốn gió rền mà xử lí, giúp Thẩm Chu Thành rất nhiều trong việc đàm phán cùng chủ sở hữu đất một cách đúng quy đúng củ đúng quy trình.
Những quy trình thầu đất ấy không xong ngay được, phải tiến hành trong vài tháng trời.
Thẩm Chu Thành vẫn bình thản ở nhà, thay bà nội chăm sóc gà vịt cùng ruộng đất.
Nhà bọn họ chỉ trồng một mẫu lúa nước tự cung tự cấp, ngược lại, rau dưa tương đối nhiều, bởi ngoại trừ hai vườn rau trên núi, bà nội Thẩm cũng tận dụng đất trước nhà để trồng rau.
Từ ngày sự kiện thầu đất truyền đi, rất nhiều người trong thôn đến nhà bọn họ thăm hỏi.
Mỗi người đều âm thầm có ý đồ của riêng mình, nhưng đều muốn hỏi Thẩm Chu Thành làm cái gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy? Cũng có người như Đường Lan, khuyên hắn không nên đem tiền tiêu trên mấy mẫu đất hoang ấy, rồi còn muốn cùng hợp tác lên thị trấn làm ăn.
Đối mặt với sự tò mò của người trong thôn, Thẩm Chu Thành đem châm ngôn "Im lặng là vàng" làm lẽ sống, nửa lời cũng không tiết lộ, khiến cho mấy người tò mò tức đến đấm ngực giậm chân.
May mà Thẩm Chu Thành cao 1m88, ở đây bình quân nam giới cao không tới mét bảy.
Nếu hắn đứng giữa bọn họ, cơ hồ có thể nói là ngạo thị quần hùng, vô cùng có tính áp bức.
Thấp hơn người ta hẳn một cái đầu, cho nên dù có tức giận cũng chẳng dám động tay động chân.
Đương sự gây nên tức giận của mọi người lúc này đang xách thùng, ra tưới rau ở khu đất phía sau nhà.
Từ khi Thẩm Chu Thành trở về, nhà bọn họ lại nhiều thêm vài mẫu đất trồng rau.
Những năm nay trong nhà chỉ có bà nội nên đất ruộng đều bỏ hoang, lần này mua thêm được mấy mẫu đất có địa thế tốt, Thẩm Chu Thành thuận tiện dùng tiền mua thiết bị tưới tiêu, thiết bị bón phân, còn tìm người đến đắp thêm đất phù sa tăng thêm màu mỡ, ước chừng đến trước mùa đông có thể đắp kín.
Mấy vườn rau hắn đầu tưới qua một lần, mới phát hiện mấy năm nay bà nội thật sự trồng rất nhiều rau củ.
Vương trưởng thôn chỉ mới giới thiệu cho bà cung cấp thực phẩm sạch cho cửa hàng trên thị trấn mà bà nội đã kích động đến vậy, bất chấp tất cả mang hết đất ra trồng, hiện tại đã đầy một vườn rau quả, lấy bao nhiêu lại mọc bấy nhiêu.
Nếu bán không được, cũng chỉ đành để nó rơi xuống mà phân hủy, bón phân cho đất chứ để cho gia đình ăn cũng không xuể.
Mấy ngày trở lại đây, Thẩm Chu Thành rảnh rỗi không có việc gì, vừa đi dạo trong vườn vừa tản ra thân long khí.
Một ngày có lẽ chưa thể nhận ra được bởi lá cây chỉ xanh thêm một chút, dây leo chỉ dài thêm chút, không có gì kì lạ, nhưng nhiều ngày như vậy, liền lộ rõ sự khác biệt.
Vẻ mặt bà nội Thẩm vô cùng nghi hoặc, nói thầm: "Làm sao quả trên mấy cái cây này chín nhanh như vậy?"
"Năm nay khí hậu tốt như vậy sao?"
"Nếu không hái nhanh lại rụng hỏng nha."
Tại nơi mà bà nội Thẩm nãi nãi không nhìn thấy, hắn đem bàn tay ngâm vào nước giếng, vảy bạc mọc lên, phản quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Thẩm Chu Thành cảm thấy chỗ vảy ấy bóng loáng lộng lẫy hơn trước.
Thẩm Chu Thành cũng cảm nhận được rằng nếu mình dùng long khí tẩm bổ cho thực vật thì thân thể cũng nhận được chỗ tốt.
Có lẽ nào...!Nếu hắn muốn khôi phục thân rồng, nâng cao tu vi của chính mình thì phải làm nông, trồng trọt