Bà ấy là giáo viên Ngữ Văn mới chuyển từ trường cấp một sang đây, tên là Chu Chung Mai.
Ngày nhỏ, bà từng bị thương nên hai bên đùi phải cố định bằng đinh và chân trái vẫn hơi khập khiễng.
Mỗi lần trái gió trở trời, vết thương lại nhói lên từng cơn, và cũng bởi vì thế mà tính tình khá nóng nảy.
Trước đây từng làm việc ở trường tiểu học, bà tự tạo cho mình một uy quyền tuyệt đối, nói một là một, hai là hai, cấm có ai cãi.
Đến bây giờ, bà được phân phó cho một lớp sơ trung khá nghịch ngợm, vậy nên tính tình ngày càng khó ở hơn.
Hôm nay ra ngoài chơi cho khuây khỏa, may mắn gặp được một soái ca ôm thú cưng làm cho tâm tình bà vui vẻ lên không ít, nhưng đến lúc muốn vuốt ve con cáo kia thì lại bị anh chàng kia nhẫn tâm đẩy ra khiến Chu Chung Mai mất hứng vô cùng.
Vuốt cáo của cậu là đang nể mặt cậu.
Chu Chung Mai càng nghĩ càng tức.
Xưa nay, mọi người biết chân bà không tốt, bước đi không tiện nên ai cũng luôn cố gắng chăm sóc, nhường nhịn.
Dần dần thành thói, Chu Chung Mai luôn nghĩ mình đòi gì có nấy, và nhường nhịn là nghĩa vụ của mọi người.
Cho đến hôm nay, cái người họ Thẩm này chưa vồn vã đến hỏi thăm thì thôi, lại còn dám bơ bà, quá láo toét!!!
Chu Chung Mai đã khó chịu với ai thì có đẹp đến mấy cũng ngứa mắt, thế là bà chửi thầm trong lòng: "Đúng là rác rưởi vô học!!!"
Bà càng nghĩ càng tức, giận quá mất khôn, nhất định phải cho bọn họ khó xử mới được.
Chu Chung Mai nghĩ ngợi, quyết định khóc nháo đòi về.
"Trường mình quá đáng rồi đấy, Ngày giáo viên mà kéo chúng ta đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, rồi còn tính người không!? Tôi không chịu nổi nữa rồi, trời mới biết nơi này có nổi một chai dầu rửa bát hay không..."
"Tôi không hứng thú với cái gì gọi là nông sản đâu, tôi phải về, ở đây gió thổi mạnh quá, tôi không thoải mái..."
"Tôi nhất định phải về, ngay lập tức!!"
Chu Thiệu Huy cùng hai cô giáo khác đến khuyên bảo, "Đến cũng đến rồi, sao đột nhiên cô lại đòi trở về thế?"
Chu Chung Mai ngang nhiên chỉ cây dâu mắng cây hòe ngay trước mặt đoàn thể giáo viên, Thẩm Chu Thành cùng mấy thôn dân, nói trường học chọn nơi đến du lịch không ra gì, đã thế lại còn ngấm ngầm mỉa mai cả thôn Thanh Tuyền.
Từng câu từng chữ nghe như có đao: "Người nhà quê đúng là chẳng ra gì, đã không sạch sẽ thì chớ, còn mang theo cáo, nhỡ may có bọ chét ký sinh..."
"Tôi không khỏe, chân tôi bắt đầu đau rồi nên muốn đến bệnh viện lấy thuốc."
...!
Mấy cô giáo trẻ cùng Chu Thiệu Huy hết lòng khuyên nhủ, nhưng không sao lay chuyển nổi, bởi Chu Chung Mai cứ vịn vào lý do chân mình đau, nhất quyết phải trở về.
"Nhưng mọi người còn chơi ở đây đến hết buổi chiều, sao cô trở về một mình được?"
"Bây giờ đã khoảng một, hai giờ trưa rồi, cô muốn đi nhờ xe cũng không có đâu."
"Chị nhịn một chút, đây là hoạt động tập thể, đi cùng cho vui cũng được."
Chu Chung Mai: "Trường học đem tôi tới đây thì cũng phải phụ trách đem tôi trở về."
Chu Thiệu Huy nhức hết cả đầu, ông bà nói cấm có sai, phụ nữ càng lớn tuổi càng khó chiều: "Chưa đến giờ xe buýt chạy, mà bác tài xế cũng phải ăn cơm nữa."
Một mình Chu Chung Mai với những câu chửi thâm thúy đã biến bầu không khí vui vẻ trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
Ngay cả Thẩm Chu Thành bắt đầu thấy lúng túng rồi, và đương nhiên, mấy thôn dân cũng không ưa nổi nữa.
Là giáo viên thì có thể chửi mắng, lăng mạ quê hương của bọn họ sao?
Nhưng thôi, dù sao đây cũng là trường hợp thiểu số, mọi người cũng đang vui vẻ, không nên chấp nhặt làm gì.
Thẩm Chu Thành vuốt ve cáo nhỏ, nếu như tình huống này là trong công việc, gặp một khách hàng khó tính thì sẽ luôn có cách xử lý thuận lợi, nhưng đây chỉ là một chuyến đi chơi nên hắn không có hứng thú đi dỗ dành.
Nếu đã không ưa nhau thì tạm biệt thôi, chẳng cần níu kéo cho đôi bên khó xử.
Hơn nữa, đây cũng là giáo viên, lớn tiếng đôi co thì khó xử lắm.
Hắn cười nhạt một tiếng, đề nghị với Chu Thiệu Huy: "Chu chủ nhiệm, lát nữa sẽ có một xe đến thôn để vận chuyển hàng lên thị trấn, chúng ta có thể nhờ anh ấy cho quá giang."
Chu Thiệu Huy đã đủ nhức đầu với Chu Chung Mai nên đồng ý luôn: "Nếu đã đau đến vậy thì cô quá giang chiếc xe đó nhé."
Lần này Chu Chung Mai hoảng rồi, vốn dĩ bà chỉ muốn làm cho Thẩm Chu Thành lúng túng, rồi hắn sẽ phải đến khẩn cầu, khuyên nhủ bà ở lại thì bà sẽ đồng ý thôi, chẳng ngờ...!
Chu Chung Mai tự đắc như thế là bởi trước đây cô từng đến vài vùng thôn quê, người ở đó cực kỳ gia trưởng, bảo thủ và vô cùng coi trọng giáo viên.
Coi như Chu Chung Mai có nói lời khó nghe đến mức nào đi nữa thì người ta vẫn phải cung kính nghe theo bà.
Thế nhưng bây giờ....!
Chu Chung Mai bà cưỡi hổ khó xuống rồi....!
Chu Chung Mai nhìn chung quanh, bây giờ Chu Thiệu Huy chẳng thèm khuyên bà nữa, mấy cô giáo trẻ kia thấy có xe cho quá giang thì cũng từ bỏ, chạy lại chỗ khác chụp ảnh, ngắm nhìn thiên nhiên.
Thẩm Chu Thành gọi điện cho tài xế Khương Hoa.
Vừa đến nơi, Khương Hoa vồn vã mời Chu Chung Mai lên xe, sau đó mới vác sọt rau dưa cùng mấy túi trứng gà