Theo như mấy ngày quan sát, Hiên Viên Nhật phát hiện Bình An cứ năm ngày lại lên núi tìm thảo dược một lần và hôm nay cũng vậy nên đã phục sẵn trên đường xuống núi. Hiên Viên Nhật cho mấy tên ảnh vệ hoá thân như sơn tặc, ra lệnh.
-Tiến hành như kế hoạch, đã nhớ chưa ?
-Chuyện này...thưa thái tử...e là.....
Ảnh nhị hoảng sợ nói.
-Còn dám gọi thái tử, ta cắt lưỡi ngươi.
-Công tử ! chuyện này không thể được đâu ạ !
Ảnh Nhất cũng lên tiếng đồng tình.
-Được hay không cũng do ta quyết định, các ngươi mà để lỡ việc thì cứ xem ta trị các ngươi thế nào, nhanh lên !
Thấy Bình An tiến lại gần Ảnh Nhị cuống cuồng cho hẳn một đuôi kiếm vào đầu Hiên Viên Nhật, y không kịp phòng bị ngã lăn xuống đất.
Ảnh Nhất hoảng quá vội lắc lắc Hiên Viên Nhật hỏi.
-Công tử không sao chứ ?
Hiên Viên Nhật chỉ kịp nói bọn họ tạo hiện trường xong liền giả vờ ngất đi.
Từ đằng xa Bình An thấy loáng thoáng có một nhóm người mặt mũi nhìn khá lạ giống như không phải người trong thôn có vẻ hơi khả nghi túm tụm lại làm việc gì mờ ám. Lúc trông thấy cậu vội vàng chạy đi bỏ lại một người nằm bên vệ đường. Bình An chạy lại xem, đầu tiên lấy tay đặt vào mũi vào mũi, may quá vẫn còn thở, rồi vội lắc.
-Vị huynh đài ! Mau tỉnh lại !
Nhưng mấy lần mà người vẫn không có phản ứng gì, chẳng còn cách nào khác đành ôm lấy người ta chật vật mãi mới đi được một đoạn đường thì thấy A Sửu đi đốn củi về, thấy cậu hắn ta nói.
-Bình An cậu lại đi hái thuốc đấy à? À mà ai vậy ?
Gặp được A Sửu, Bình An thở nhẹ cả người. Người này to cao, lại nặng như vậy mỗi mình cậu khiêng về đến y quán chắc là không có khả năng. Bình An vừa thở hổn hển vừa trả lời.
-A Sửa đấy à, giúp ta đưa người này về một đoạn với. Ta trên đường về đã thấy nằm trên đường chắc do mấy người kia đánh cho bất tỉnh nhân sự rồi.
A Sửu vội đỡ lấy Hiên Viên Nhật từ Bình An than phiền.
- Cậu đúng thật là, toàn đi lo chuyện bao đồng. Ai biết hắn là kẻ nào, lỡ may khâm phạm triều đình tha về nhà thì có mà chết à?
Hiên Viên Nhật trong lòng thầm chửi cái tên này hàng vạn lần, hắn ta có mắt chỉ để trưng thôi hay sao mà dám nói y là tù nhân cơ chứ. Tự trấn an mình vì đại cục, phải ráng nhịn.
Bình An cười cười.
- Huynh toàn nghĩ xấu cho người ta. Người này một thân quần áo nhìn là biết loại tốt, mặt mày không tệ có chỗ nào giống tù nhân cơ chứ ?
- Haizz....tuỳ cậu thôi, dù sao tôi cũng thấy cậu cứu bao nhiêu người rồi, hy vọng lần này cũng không sao.
"Được chạm vào người bản thái tử là do tổ tiên các người tu luyện mười kiếp trước mới có, ngồi đó mà sao với trăng cái gì ".
Bình An và A Sửa không hề biết Hiên Viên Nhật giả vờ, tốn bao nhiêu sức mới đưa được y về tới nhà. Nhưng có ai ngờ đâu rằng cái người mà tưởng như là Bình An vô tình gặp được này lại làm thay đổi cuộc đời sau này của cậu và nếu biết trước như vậy liệu Bình An vẫn sẽ lựa chọn cứu y hay không?
--------
Hiên Viên Nhật bị người ta kéo lê về đến y quán, vừa đặt lên giường liền đánh một giấc ngon lành. Khoảng hơn một canh giờ sau mới tỉnh lại, lúc này đầu mới thấy đau "Chết tiệt, mấy tên này, nói đánh là đánh không phân biệt chủ tớ gì, để xem ta xử lý các ngươi ra sao ".
Bên này Ảnh Nhị rùng mình một cái, vừa lo vừa sợ lúc nãy đánh thái tử một phát nặng như thế không biết cái mạng nhỏ của mình có giữ được nữa hay không.
Sau khi nghĩ việc trách phạt tên ảnh vệ kia thế nào. Hiên Viên Nhật mới chú ý đến chiếc giường mình đang nằm, phải nói đây là thứ tệ nhất mà y từng ngả lưng nhưng bù lại rất sạch sẽ. Cả căn phòng tràn đầy hương vị của thảo dược đặc trưng khiến y có chút không quen.
Lúc này Bình An cũng vừa vào, thấy Hiên Viên Nhật tỉnh lại, mỉm cười.
-Huynh tỉnh rồi à, cứ ngồi yên ở đấy để ta lấy cho huynh một chén nước.
Bây giờ Hiên Viên Nhật mới hảo hảo nhìn rõ mặt Bình An. Cậu có làn da rất trắng, một đôi mắt phượng trong veo, khoé mắt hơi dương lên như là vì y tỉnh lại mà cao hứng, nhìn rất quyến rũ mê người. Hiên Viên Nhật không ngờ người trước mặt lại có thể đẹp như vậy, tuy không có sở thích nam sắc nhưng y phải thừa nhận đây thật đúng là mỹ nhân.
Còn Bình An đồng dạng lúc này cũng đang đánh giá Hiên Viên Nhật. Người này khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ, cả người đều toát lên khí khái vương giả, khuôn mặt hồng nhuận hơn rất nhiều nên càng nhìn càng thấy hảo cảm. Bình An đang thất thần thì Hiên Viên Nhật chợt cắt ngang.
-Khụ..khụ đa tạ vị huynh đài ra tay tương trợ. Tại hạ là thương nhân từ kinh thành đến đây giao hàng nhưng giữa đường không may gặp thổ phỉ, nếu không có huynh có lẽ ta bây giờ đã không xong.
Trần Bình An nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng, thôn quê mình ở bao nhiêu năm, đoạn đường lên núi kia cứ dăm ba hôm cậu lại đi hái thuốc một lần cũng chưa bao giờ có nghe là có thổ phỉ hoành hành.
Người này nhìn tướng tá uy nghiêm, khí thế bức người giống như là một vị chính nhân quân tử hơn là một thương nhân đơn thuần. Càng nghĩ cậu càng thấy rối, rồi