Trong mơ Bình An thấy Hiên Viên Nhật ra lệnh cho mấy thái y bức ép mình uống thuốc phá thai. Cậu đã cố gắng vùng vẫy, giãy giụa thế nhưng chân tay đều bị thái giám gắt gao ôm lấy không tài nào thoát ra được. Còn Hiên Viên Nhật ngồi trên cao lạnh lùng nhìn thái y bóp lấy cằm cậu đổ bát thuốc đen ngòm vào trong miệng. Bình An thẫn thờ trương mắt lên chứng kiến đầy máu tươi tràn ra từ cơ thể mình.
Một hài nhi chưa thành hình đã ra đi như thế.
-Không ! Không !
Bình An bật dậy tóc tai đều dính mồ hôi, mặt mũi trắng bệch không còn một chút huyết sắc, mang đôi tay run rẩy sờ xuống bụng. Ơn trời, rất may là bé con vẫn còn, bất quá có ai dám chắc rằng ác mộng kia không trở thành hiện thực. Cố ép mình đặt một tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng không tin Hiên Viên Nhật tàn nhẫn như thế nhưng xưa nay bậc quân vương đều hết sức vô tình. Nếu y muốn đứa trẻ này chỉ sợ cậu không có cách níu giữ.
Vừa nhắc đến người, người đã đến, thấy Bình An ngồi thất thần trên giường, Hiên Viên Nhật thật muốn ôm cậu vào lòng. Đã bao lâu rồi y không chạm vào con người này, hình như chính là từ hôm phát hiện cậu có thai đi.
-An nhi !
Tiếng gọi của Hiên Viên Nhật làm Bình An chợt tỉnh, sao hôm nay tự nhiên thay đổi cách xưng hô như vậy ? Trực giác mách bảo với Bình An rằng đây không phải là điều tốt.
Hiên Viên Nhật đi đến gần giường trông thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi đó của Bình An, nhãn thần lập tức trầm xuống, nộ khí phảng phất trong đáy mắt.
Sợ hãi như vậy để làm gì ? Y cũng không phải sẽ ăn thịt người.
Cố gắng chế lửa giận trong người, Hiên Viên Nhật nói.
-Chúng ta bỏ đứa bé này được không? Sau này sẽ sinh nhiều đứa khác đáng yêu như Bảo Bảo vậy.
Bình An rùng mình, không phải mơ mà là thật. Hiên Viên Nhật là đang ép cậu bỏ cái thai này, phải chăng sự việc tiếp theo sẽ diễn ra như cậu đã nhìn thấy. Bình An đảo mắt xung quanh tìm kiếm, có tiếng bước chân, là thái giám. . . thái giám sắp tới đây để bắt cậu lại.
Bình An không để ý thân mình còn suy yếu, mở chăn ra, bước chân xuống nhưng thể lực không đủ té ngã trên mặt đất.
-Xin hoàng thượng . . . . . không cần. . . . không cần thương tổn nó. . . . Hoàng thượng nói gì tiểu nhân đều sẽ tuân theo.
Hai tay ôm chặt bảo vệ bụng, Bình An lấy khuỷu tay chống đỡ từng bước gian nan tới ôm lấy chân Hiên Viên Nhật.
-Van cầu người. . . . van cầu người . . . . hoàng thượng. . .
Bất quá thái độ này của Bình An càng làm Hiên Viên Nhật mất kiểm soát, y không do dự vung tay.
Chát !
Một cái tát thật mạnh giáng xuống khiến gò má nhợt nhạt lệch hẳn đi, thân thể Bình An ngã xuống sàn nhà.
-Ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, trên đời này có biết bao người muốn mang thai con của trẫm. Vậy mà ngươi cư nhiên hết lần này đến lần khác muốn giữ nghiệt chủng này. Cha đẻ của nó rốt cuộc là kẻ nào khiến ngươi sống chết bảo vệ như vậy ?
Bình An vẫn không bỏ cuộc, thậm chí còn không bận tâm đến vết máu trào ra từ khoé miệng, gắng gượng bò lại dưới chân y, chắp hai tay cầu xin.
-Tiểu nhân không có. . . nhưng hài nhi là vô tội. . . . cầu xin . . . . hoàng thượng cho nó một con đường sống.
-Ngươi ỷ thế được trẫm nuông chiều quen rồi giờ vô pháp vô thiên đúng không ? Thế này không chịu thế kia không được. Trẫm làm thế này là đã cấp cho ngươi mặt mũi chứ không phải tới để hỏi ý kiến của ngươi.
Cơn bực tức dâng cao đến đỉnh điểm, rõ ràng y đã xuống nước trước mà Bình An lại một hai không chịu.
Hiên Viên Nhật một đường đi thẳng đến ngự thư phòng, vừa ngồi xuống đã mang giọng lạnh lùng.
-Ảnh nhất !
-Có thuộc hạ.
-Bằng mọi cách tra ra kẻ đã chuộc Trần Bình An ở Thượng Hương lâu. Nếu không tìm ra, nhà ngươi cũng không cần trở về nữa.
- Thuộc hạ tuân chỉ.
-------------
Từ lúc Hiên Viên Nhật rời khỏi liền để lại bóng ma trong lòng Bình An.
Cảm giác hoảng sợ bất kể ngày đêm đều choán hết cả tâm trí cậu, nhất là mỗi khi phải dùng bữa, nhìn bàn thức ăn Bình An lại liên tưởng tới ác mộng khủng khiếp đó. Hiên Viên Nhật cũng chưa nói sẽ không hại đứa nhỏ. Có khi nào trong này lại có thuốc phá thai ?
Không dám ăn, chẳng dám uống, thai nhi lại hành hạ không ngừng, qua mấy ngày Bình An đã gầy rạc hẳn đi.
Nhìn chủ tử nhà mình như vậy, Thuý Hồng và Thuý Lan ngoài lo lắng vẫn chỉ là lo lắng. Các nàng rất muốn gọi người đến khám bệnh cho cậu, nhưng chỉ vừa nghe đến hai từ " thái y", Bình An đã phản ứng tựa như nhìn thấy thú dữ. Lúc này chắc chỉ có hoàng thượng mới giúp được công tử, thế mà mấy hôm nay ngài lại chẳng hề qua đây.
Rốt cuộc khi nào hoàng thượng mới đến a?
Song vấn đề mà hoàng thượng quan tâm nhất hiện giờ đâu đặt trên con người nhỏ bé ở biệt viện này. Hiên Viên Nhật đang điên cuồng dành hết tâm trí truy tìm bằng được cái tên kia. May thay cuối cùng ảnh nhất cũng mang về được một chút tin tức có giá trị không thì mạng nhỏ của hắn cũng khó giữ.
Theo thông tin điều tra được, Bình An đã được chuộc ra với số tiền là ba vạn lượng-một con số phải nói là rất lớn. Chỉ riêng điểm này thôi đã chứng tỏ người này đối với cậu có tâm tư không ít. Còn về danh tính thì chưa tìm hiểu được, chỉ biết hắn đến và đi như một cơn gió, lần nào tới cũng đặc biệt chọn cậu. Không ai biết là đại gia hay là quan lại cấp nào nhưng có vẻ như kẻ này là cố ý đến tìm Bình An chứ không phải đi ngoạn sắc bởi khi chuộc được người ra rồi hắn không còn lui tới Thượng Hương lâu thêm một lần nào nữa.
Ba vạn lượng ! Ba vạn lượng !
Hiên Viên Nhật nhẩm đi nhẩm lại con số này không hiểu sao nó có chút quen quen.
Đúng rồi.
Có một lần Bắc Đường Ngạo giữa đêm chạy vào cung xin lĩnh y ba vạn lượng không phải là . . . chuyện này đi. Ngẫm lại thì hình như người bằng hữu đó của Bắc Đường Ngạo lộ ra nhiều nét hao hao giống Bình An. Không phải mỗi xuất thân, hành nghề giống nhau mà ngay cả cách ăn nói, biểu đạt cũng giống đến khác thường.
Dù chỉ mới nghe qua lời kể của Bắc Đường Ngạo nhưng Hiên Viên Nhật thật có hảo cảm với vị kia, thế nên mới không ngần ngại xuất ra ba vạn lượng để hắn chuộc người về.
Nhưng đó lại là Bình An ư?
Không ! Không thể nào ! Không thể nào lại có chuyện trùng hợp đến như thế.
Bởi ai cũng được, duy Bắc Đường Ngạo tuyệt đối không thể.
Thế mà bằng chứng lại cứ như muốn trêu ngươi Hiên Viên Nhật cố tình chĩa về Bắc Đường Ngạo làm cho y dù không muốn tin cũng phải tin.
-Cho truyền Bắc tướng quân vào cung gặp trẫm !
-Nô tài tuân lệnh.
-Hạ quan tham kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng có gì phân phó?
-Không cần căng thẳng, trước kia trẫm nói sẽ giới thiệu An nhi với nhà ngươi mà chưa có cơ hội, hôm nay vừa lúc rãnh rỗi. Trẫm tin ái khanh chắc cũng sẽ thích An thôi. Nào chúng ta cùng ra ngoài vườn thượng uyển, bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn rồi.
------------
Khi thấy Thuý Hồng, Thuý Lan đang tất bật sửa sang y phục cho mình, Bình An cười nhạt.
- Ta còn chẳng ra đến cửa, cầu kỳ như vậy để làm gì.
Thuý Hồng cốc vào đầu mình một cái, chuyện quan trọng như vậy mà nàng cư nhiên quên mất.
-Hồi chiều Nguỵ công công ghé qua thông báo tối nay hoàng thượng sẽ dẫn công tử đi gặp một người quan trọng cho nên không thể sơ sài.
- Gặp một người ? Như thế có nghĩa là ta được phép ra ngoài đúng không ?
-Ách. . . chắc là vậy.
Ngụy công nói sẽ quay trở lại đón công tử đi, như vậy chắc là được phép ra ngoài rồi.
Đôi mắt Bình An sáng lên nhưng chưa kịp vui mừng đã lập tức tan biến. Trước đây Hiên Viên Nhật chưa từng đưa Bình An gặp qua người khác. Kể từ lúc khi xuất cung trở về khỏi phải nói giữa hai người căng thẳng thế nào. Nay đột nhiên y lại cho chuẩn bị bàn tiệc, liệu có phải chỉ đơn thuần là giới thiệu ?
Mang theo lo lắng trong lòng đi đến vườn thượng uyển. Từ chỗ Bình An tới đó khá xa, lúc này đã qua giờ hợi, xung quanh chỉ có một màu đen nuốt trọn lấy toàn bộ cảnh vật. Ở biệt viện này không giống như chính điện của hoàng thượng đèn đuốc sáng trưng mà đi vài chục bước mới thấy một chiếc đèn lồng. Cảm tưởng như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ dập tắt được chút ánh sáng. Chưa kể tiếng côn trùng kêu làm cho không khí thêm phần tịch mịch. Kỳ thực trước đây không như vậy, không biết tự lúc nào thái giám cũng chẳng thèm treo thêm đèn lên nữa, là vì biệt viện này nằm quá tách biệt hay nguyên nhân chính là chủ nhân trong này không được coi trọng nữa.
Theo chân Nguỵ công công, Bình An cố gắng cước bộ thân nhanh, đi qua mấy hành lang gấp khúc ra vườn thượng uyển.
-Hồi bẩm