Từ Hy công chúa may mắn có khuôn mặt rất giống Bình An, nhìn thoáng qua thì ai cũng nghĩ là con của cậu với y thôi vả lại cũng chẳng ai dám nghi ngờ công chúa không phải con hoàng thượng cả. Nhưng Hiên Viên Nhật vẫn muốn tách hai người ra sớm được ngày nào hay ngày đó, ai biết khi thấy Từ Hy rồi Bình An sẽ không nghĩ đến Bắc Đường Ngạo.
Kỳ thực Hiên Viên Nhật đang cực kỳ sợ hãi, y sợ Bình An cũng thích Bắc Đường Ngạo. Nếu không, cớ sao cậu năm lần bảy lượt luôn vì hắn cầu tình lại còn cố gắng sinh con của hắn nữa. Không phải y không tin ở Bình An nhưng là người đàn ông nào trong hoàn cảnh này cũng vậy thôi. Nên y chỉ còn cách này trói buộc cậu, giúp cậu càng xa những thứ liên quan đến hắn càng tốt.
Về phần Thuý Hồng, Thuý Lan không khỏi cảm thấy kỳ quái. Hoàng thượng với công tử bề ngoài có vẻ hoà hợp, thực tình lại dường như có khúc mắc mà cả hai không nói ra. Hoàng thượng thỉnh thoảng vẫn qua đêm tại biệt viện này chứng tỏ người vẫn còn xem trọng công tử. Nhưng nếu ân sủng thì có lý nào lại không cho công tử gặp các con của mình. Từ ngày sinh công chúa công tử trở nên lãnh đạm hơn hẳn, không còn tâm trí vui đùa cùng các nàng như trước kia. Ngay đến cả mấy cậy do tự tay công tử trồng người cũng chẳng thèm đoái hoài đến, liệu còn có chuyện gì khiến công tử lưu tâm nữa đây.
-Công tử, đến bao giờ chúng ta mới có thể được gặp công chúa ?
-Ngươi xem chỗ của ta có gì tốt, công chúa ở lại thật ủy khuất cho nó. Huống hồ ta là nam nhân dù sao cũng không hợp lễ, để một cung phi nào đó chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều.
Bình An cũng thấy phục bản thân khi đã đạt đến khả năng nói dối không chớp mắt của mình.
-Nhưng mà đại hoàng tử đã thế, công chúa cũng vậy. Chẳng lẽ công tử chỉ là người sinh con cho hoàng thượng hay sao?
Nhận thấy mình quá phận, Thuý Hồng vội quỳ xuống.
-Nô tỳ lỡ lời, xin công tử tha mạng.
-Đứng lên đi, ta không trách ngươi nhưng gặp người khác không được ăn nói hồ đồ. Ngươi có biết hoài thai long loại là một vinh hạnh lớn mà cung tần, mỹ nữ nào cũng muốn không?
-Tạ ơn công tử. Nô tỳ hiểu rõ.
Hẳn là vinh hạnh nhưng có lẽ là đối với người khác, Bình An chỉ ước mình chưa từng quen biết vị hoàng thượng cao cao tại thượng này mà chỉ là Hiên Viên huynh, người suốt ngày quấn quýt lấy mình. Hồi tưởng lại những ngày đó, đối với người khác chỉ là hai tháng chóng vánh nhưng với Bình An có lẽ đã là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời chính của cậu. Còn bây giờ ư? Suốt ngày cứ ngồi một chỗ thế này chờ người, cũng không biết khi nào người đến mà có đến nếu không lăng mạ thì cũng là dày vò thân thể này.
Hai bé con của Bình An đứa thì mới được hai tuổi đã tách ra, đứa thì còn chưa được nhìn mặt lấy một lần. Trách ai bây giờ, trách ông trời bất công hay trách cậu yêu phải đế vương vô tình.
Nuốt ngược nước mắt, bây giờ Bình An có việc gấp hơn phải làm. Đem một loạt đơn thuốc nhờ Thuý Lan bí mật ra ngoài cung mua hộ. Vì trong cung cấm không được dùng đồ từ bên ngoài vào nên việc này càng phải hết sức cẩn thận. Bằng không một khi bị bắt không phải tính mạng mỗi cậu mà người hầu của cậu cũng không dám tưởng tượng sẽ như thế nào.
Sau khi gom đủ nguyên vật liệu, Bình An tách chúng ra chỉ lấy những thứ mình cần, còn lại bỏ đi. Tranh thủ lúc mọi người đi nghỉ cậu lén lút pha chế thành thuốc tránh thai. Không biết khi nào Hiên Viên Nhật lại đến nữa nên cậu phải làm đề phòng, nếu lại có con duyên nợ giữa y và cậu biết đến bao giờ mới kết thúc.
Thuốc tránh thai mua không khó nhưng cũng dễ bị lộ chỉ còn cách mang về pha chế khác đi mới giấu được. Bình An làm thành những viên đan tròn như thuốc bổ, như vậy có uống cũng không bị nghi ngờ. Cậu lo rằng với bản tính của Hiên Viên Nhật ngoài mấy cung nữ này hẳn còn phái không ít người giám sát mọi động tĩnh của mình.
Trong cung, bốn mùa cây cỏ đều được chăm sóc rất đặc biệt, nhất là chỗ vườn thượng uyển nơi hoàng thượng hay đi dạo. Sáng nay Thuý Lan nài nỉ mãi Bình An mới đồng ý đến đây, vui đùa cùng lũ cá một hồi, tâm trạng của cậu cải thiện hơn chút ít, đang chuẩn bị rời đi thì gặp ngay một trong những phi tử của hoàng thượng, chiêu nghi Nguyễn Ngọc Minh Châu.
Nàng ta đã chờ đợi Bình An lâu lắm rồi, bất quá cậu được Hiên Viên Nhật bảo hộ quá kỹ, chẳng rời khỏi chỗ của mình nửa bước. Hôm nay nghe cung nữ báo lại cậu dạo chơi gần đây, nàng ta không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này được.
-Hạ quan tham kiến chiêu nghi.
Minh Châu làm bộ như cuộc gặp mặt này chỉ là ngẫu nhiên.
-Ai nha, đây chẳng phải là Trần thái y sao? Mà chắc giờ cũng đâu còn là thái y đúng nghĩa nữa. Không nghĩ rằng ngươi lại có thời gian nhàn nhã để đi thưởng cảnh thế này. Chẳng phải sức khỏe công chúa không được tốt sao?
-Tạ ơn chiêu nghi, công chúa vẫn khoẻ.
-Khỏe là may rồi, chỉ e do nam nhân sinh ra liệu có phát triển bình thường không đây ?
-Cô đừng ăn có mà ăn nói hàm hồ.
Thuý Hồng mới mặc kệ đối phương có cái gì là chiêu nghi, tóm lại đụng đến công tử nhà nàng chính là không được.
-Thuý Hồng, không được vô lễ.
Quay sang Minh Châu, ngữ điệu của Bình An không quá cao nhưng thập phần chắc nịch.
-Có bình thường hay không cũng là cốt nhục của Bình An. Ta khắc biết lo cho nó, không phải khiến chiêu nghi người nhọc công lo lắng.
-Hảo a. Miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa. Bất quá bổn cung là đang lo cho tương lai của Nam Hán quốc chúng ta. Từ xưa tới nay phượng thì sinh ra phượng, còn loại mèo mả gà đồng vẫn hoàn là nó thôi. Đến một tên nô tỳ ngươi còn chưa dạy được, lấy tư cách gì đòi dạy bảo công chúa.
Không cho Bình An cơ hội mở lời, nàng ta đã tiến lại gần ghé sát vào tai cậu.
-Hay ngươi đang bận vặn vẹo nằm dưới thân hoàng thượng cầu hoan không có thời gian làm việc đó. Thật ghê tởm, nếu cha mẹ ngươi mà biết mình có một đứa con bất nam bất nữ như ngươi chắc phải nhục nhã lắm hay ngươi căn bản không có cha mẹ, không có người dạy dỗ.
Nàng ta bất ngờ vươn tay đẩy Bình An, vì không phòng bị khiến cậu mất trọng tâm rơi xuống hồ.
-Công tử ! công tử !
-Ai nha, bổn cũng lỡ tay, ai mà biết ngươi yếu ớt như thế. Suốt ngày chỉ biết nằm ngửa nên năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không còn nữa à?
Nàng ta cùng cung nữ của mình cười ha hả, trước khi đi còn không quên lườm Thuý Hồng một phát. Tên nô tỳ này sớm muộn rồi cũng đến lượt, chỉ là chưa phải lúc thôi.
Thuý Hồng,Thuý Lan cố gắng hết sức kéo Bình An lên bờ. Cả người cậu ướt sũng, sáng sớm nước trong hồ rất lạnh nhưng lạnh làm sao bằng tim cậu. Hai mươi năm sống trên đời chưa từng làm một điều gì khuất tất hổ thẹn với lương tâm mình vậy mà giờ bị vũ nhục như thế. Có phải sức chịu đựng của cậu càng ngày càng cao hay cậu đúng như người ta nói là mặt dày không biết liêm sỉ.
Phải, con cũng đã sinh mà không phải một lần những tận hai lần lại của hai người khác nhau, chính Bình An cũng thấy tự khinh bỉ bản thân mình. Nhưng vì Nguyệt nhi, vì Hy nhi, dù ai có nói gì, có chửi mắng cậu thế nào, cậu vẫn cố nhẫn nhục chịu đựng, khi nào cậu còn nghe lời tức là lúc đó Hiên Viên Nhật vẫn sẽ bảo hộ cho chúng được an toàn.
Nghe tin báo lại Hiên Viên Nhật hết sức giận dữ, định đứng tức tốc dậy đi gặp Bình An nhưng đột nhiên vào phút cuối lại thôi. Ảnh vệ cứ nghĩ hoàng thượng phải cho chiêu nghi đó một bài học nhưng xem ra biểu