-Nói ! Hôm qua chủ nhân các ngươi đã ăn uống những gì ? Gặp gỡ những ai ?
-Hồi bẩm . . . . bẩm hoàng thượng, thức ăn cho công tử dùng đều lấy từ ngự thiện phòng, chúng nô tỳ đã thử độc cẩn thận rồi chắc chắn không thể có sai sót. Còn việc gặp mặt thì hôm qua có Trương thục phi, hai vị chiêu nghi cùng với một số tài nhân khác đã đến thăm công tử nhưng ngài ấy không có ăn uống hay sử dụng đồ gì từ các nàng ạ.
Quả nhiên, độc là do một trong số bọn chúng hạ.
Hiên Viên Nhật cho người lật tung mọi thứ trong phòng Bình An phát hiện ra có chén trà còn lưu lại một ít mùi xạ hương không rõ ràng lắm, chất này cùng với độc mà Bình An bị trúng là một. Điều này không khó để nghi ngờ có lẽ đây chính là vật chứng nhưng ai mới là người hạ thủ?
Danh sánh những người lui tới Vĩnh Hoà cung vào ngày hôm qua, Hiên Viên Nhật đã nắm rõ nhưng y không chỉ gọi mỗi mấy người đó mà triệu hồi tất cả các phi tử đến tra khảo.
-Ai trong các ngươi đã hạ độc ?
Tất cả những người đứng phía dưới có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của hoàng thượng quét qua người mình, thân thể run lên sợ hãi. Tin Trần quý nhân bị sảy thai không ai không biết nhưng nhiều người không ngờ mình bị liệt trong diện tình nghi vì cấp bậc các nàng ngay đến cả ngồi chung một bàn để uống trà với Trần quý nhân còn chưa được nói chi đến việc hạ độc.
-An nhi sảy thai là do trúng xạ hương, hung thủ có thể là một trong các ngươi, khôn hồn thì đứng ra nhận tội, trẫm sẽ hạ thủ lưu tình.
Xạ hương có độc tính mạnh nhất trong tất cả các thuốc phá thai, chỉ cần tiếp xúc với một lượng nhỏ đã có thể gây nên hiện tượng dọa sẩy, cho nên nếu dùng đủ liều không cần nói cũng biết sẽ chẳng có cách nào cứu vãn thai nhi. Vì lẽ đó mà trước đây nó luôn là lựa chọn hàng đầu của các phi tần mỹ nữ trong cung dùng để hãm hại lẫn nhau, nói như vậy đương nhiên hiện tại đã bị cấm tiệt, chỉ còn lác đác một số lầu xanh lén dùng bất hợp pháp, không hiểu sao giờ lại xuất hiện ở chỗ này được.
Nghe đến xạ hương cả Phi Yến và Minh Châu không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh, song các nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh ngay sau đó mà hùa cùng với các người khác ra sức kêu oan.
-Hoàng thượng ! hoàng thượng ! Oan cho chúng thần thiếp quá.
Cục diện này không có gì bất ngờ, hoàng thượng mới chỉ nói suông không có chứng cứ, cả dàn hậu cung lại đông như vậy, chẳng ai ngu gì mà chưa đánh đã khai. Bất quá các nàng không ngốc nhưng hoàng thượng vẫn thông minh hơn. Ngay từ đầu Hiên Viên Nhật đã nhận định ai là kẻ đáng ngờ nhất, đó chính là ba người đang đứng đầu hậu cung kia bởi địa vị càng cao, thủ đoạn càng nhiều, dã tâm cũng càng lớn. Nếu thu hẹp số lượng đối tượng đương nhiên hung thủ sẽ khẩn trương mà tìm cách xoá dấu vết, cứ để thêm vài chục diễn viên quần chúng như này các nàng sẽ cho rằng xác suất an toàn của bản thân càng cao mà buông lỏng cảnh giác, lúc ấy y không cần tốn nhiều sức vẫn có thể tóm gọn kẻ chủ mưu.
Nhưng điều còn Hiên Viên Nhật còn bận tâm hơn nữa chính là Bình An đang chuyển biến rất xấu, vượt qua tầm kiểm soát ban đầu.
Lần thứ hai tỉnh lại, Bình An không còn khóc nháo nữa mà liên tục vuốt ve bụng mình rồi trò chuyện cứ như hài tử vẫn còn đó. Có vẻ như việc mất đi hài tử vượt qua khả năng tiếp nhận của Bình An, đến cả thái y cũng không chẩn đoán được là cậu vẫn chưa ý thức đứa bé đã không còn nữa hay là cậu biết nhưng không dám tin sự thật mà hình thành cho bản thân một ảo tưởng như vậy.
Xem ra không chỉ đơn giản chỉ có hai tình huống đó khi mà hiện trạng của Bình An nghiêm trọng hơn rất nhiều, những mảnh ký ức sắp xếp không có trật tự khiến Hiên Viên Nhật không đoán được hôm nay thức dậy sẽ là Bình An ở thời điểm nào ? Có lúc cậu xem thai nhi là Hiên Viên Nguyệt còn y vẫn là Hiên Viên Nhật của ngày xưa.
-Huynh xem, con của chúng ta lấy tên nhũ danh là gì thì hợp nhỉ ? Bảo Bảo có được không?
Hiên Viên Nhật ôm chặt lấy Bình An, gương mặt lộ rõ vẻ bất lực hiếm thấy.
-Bảo nhi đã năm tuổi rồi. Ta cầu xin đệ, hãy tỉnh táo lại đi.
Bất kể Hiên Viên Nhật có nói cái gì, từ đầu đến cuối vẫn không thể xoay chuyển được Bình An.
-Không phải, Bảo Bảo còn ở đây,không tin huynh sờ thử xem.
Bình An cầm tay Hiên Viên Nhật đặt lên bụng của mình để chứng thực rồi rất tự nhiên mà ngủ trong vòng tay y, không hề có một chút phòng bị cùng sợ hãi thường ngày.
Đau lòng là thế nhưng như vậy đã được xem là khả quan nhất. Nếu để Bình An sống dậy với ký ức gần hai năm trước, lúc cậu đang đánh cược hết thảy để giữ lại tính mạng Từ Hy tốt nhất đừng để cậu trông thấy Hiên Viên Nhật.
-Tránh ra ! Không được đụng vào con ta !
Năm năm đau khổ cùng nhẫn nại chịu bao áp lực, lúc này đây Bình An đang tuyệt vọng mà bùng nổ, suy yếu lùi dần về phía góc tường, ánh mắt phủ đầy tơ máu, lạnh lùng chằm chằm nhìn y. Hiên Viên Nhật chỉ biết đình chỉ mọi động tác nếu không Bình An sẽ hét toáng lên, thậm chí có lúc hoảng sợ tới ngất đi.
Hiên Viên Nhật đã thử vô số cách, chiêu mộ tất cả danh y khắp cả nước, ngay cả việc đem cả hai hài tử đến gặp Bình An cũng đã làm mà kết quả chẳng những không chuyển biến tốt lại còn phức tạp hơn khi cậu lầm tưởng đó là con riêng của y với người khác.
-Ngươi nói dối !
-Không phải, đây chính là Bảo bảo của chúng ta. Còn đây là Từ Hy của đệ, chẳng phải đệ chưa được gặp nó sao?
-Không phải . . . không phải, con của ta vẫn đang ở đây.
-Phụ thân, người quên Bảo nhi rồi sao?
Nghe tiếng Bảo Bảo, Bình An bất chợt khựng lại nhưng lý trí mách bảo với cậu rằng những người trước mặt toàn bộ là kẻ xấu, tuyệt đối không thể tin.
-Không nghe ! Không nghe ! Ngươi. . . . ngươi và cả ngươi nữa đừng hòng lừa ta!
Hiên Viên Nguyệt đã được năm tuổi, Hiên Viên Nhật đã nói trước về tình hình của Bình An nhưng khi tận mắt chứng kiến phụ thân không nhận ra mình tâm hồn non nớt vẫn không tránh khỏi đau lòng. Từ Hy cũng là đứa con Bình An dành hơn chín tháng mang nặng đẻ đau song lại là lần đầu tiên được nhìn thấy, với hài tử cậu chẳng khác gì người lạ nên chưa tới gần bé đã sợ hãi khóc um lên làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm.
-------------
-Có biết vì sao trẫm gọi ngươi đến đây không?
Không dám nhìn lên đôi thủy mâu như phát hàng ngàn tia lửa vào mình, Minh Châu ủy khuất lắc đầu.
-Thần thiếp . . . . thật lòng không biết.
Hiên Viên Nhất lớn giọng quát.
-Đến giờ này mà còn muốn chối, cho người vào.
Một cung nữ bị hai thuộc hạ áp giải vào, Minh Châu liếc mắt nhận ra ngay đó chính là người hầu thân cận của mình. Nàng bắt đầu mông lung với những gì đang xảy ra.
-Thần thiếp thực sự không hiểu, hoàng thượng cho gọi A Tố đến đây là . . .
Món đồ trong tay tựa hồ rất thú vị, Hiên Viên Nhật mân mê sờ tới sờ lui, không thèm để ý đến Minh Châu đã rất gấp, một lúc sau mới nhàn nhã nói.
-Nhà ngươi nói cho nàng ta biết đi.
A Tố sợ hãi quỳ xuống dập đầu, giọng nói mang theo sự run rẩy cực độ.
-Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ cái gì cũng không biết, xin hoàng thượng chứng giám. Mấy hôm trước, sau khi chiêu nghi đi thăm Trần quý nhân xong về vứt toàn bộ phục trang, nói là không thích mặc nữa bắt nô tỳ đi tiêu hủy. Lúc ấy nô tỳ thấy trong đó có chiếc nhẫn bằng ngọc rất đẹp đã nổi lòng tham lấy trộm, không biết là . . . . là ở đó có độc. Hoàng thượng, những lời nô tỳ nói hoàn toàn là sự thật, nô tỳ biết tự tiện lấy đồ của chủ nhân là một tội lớn nhưng chỉ dừng lại ở đó, những chuyện khác thực sự không phải nô tỳ làm. Xin hoàng thượng khai ân!
Minh Châu thiếu chút thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi mà đay nghiến cái tên nô tỳ hàng ngày vẫn lẽo đẽo nịnh hót mình.
-Ngươi . . . ngươi đừng ngậm máu phun người ! Chẳng trách sao bản cung lại không thấy chiếc nhẫn đó, hóa ra là do tiện nhân ngươi lấy trộm. Bản cung chưa hỏi tội ngươi thì thôi đi lại còn dám bày ra kế này để hãm hại chủ nhân đúng không ? Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp, không thể tin con nha đầu này được.
-Tin ngươi? trẫm nhớ việc Trần quý nhân sảy thai chỉ có trẫm và mấy người các ngươi biết là do xạ hương. Tại sao nô tỳ này lại biết mà dùng hay vậy?
-Hoàng thượng ! Hoàng thượng ! Chắc chắn ả ta đã nghe thần thiếp kể lại. Hoàng thượng ! oan cho thần thiếp quá.
Hiên Viên Nhật xoay xoay viên ngọc trên chiếc nhẫn lập tức bên dưới xuất hiện một khoang rỗng, hay nói cách khác viên ngọc này chỉ để qua mắt thiên hạ, y nhếch miệng cười tán thưởng.
-Hảo công phu a, khá khen cho ngươi, một cách tinh vi như thế này mà cũng có thể nghĩ ra được. Công nhận bám trụ được lâu như vậy trong chốn thâm cung này tuyệt không phải người thường.
-Thần thiếp . .