Mấy ngày gần đây sắc mặt Bình An không được tốt.
Bắc Đường Ngạo nhận định như vậy.
Cho dù Bình An vẫn cứ nói giờ đây cuộc sống của cậu vô cùng thoải mái, là hắn nghĩ nhiều nhưng làm sao hắn lại không nhận ra được. Bất quá Bắc Đường Ngạo không hỏi mà đang đợi Bình An tự mình trải lòng với hắn.
-Công việc của ngươi vẫn hảo chứ?
Chưa từng thấy Bình An quan tâm về chuyện của mình, nhất là phương diện công việc, Bắc Đường Ngạo tránh không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ trả lời.
-Không có gì khác biệt . . . chỉ là hôm nay không phải thượng triều.
Bình An đột nhiên ngẩng mặt lên, thanh âm có phần dồn dập.
-Y . . . chưa khỏe sao?
-Sao ngươi biết ?
Tình trạng của Hiên Viên Nhật ngoài Ngụy công công ra, còn có ai hiểu rõ hơn Bắc Đường Ngạo nữa. Kể từ khi Bình An ly khai, Hiên Viên Nhật mỗi ngày đều tự phong bế trong ngự thư phòng hành hạ bản thân, chính sự bị bỏ bê tuột dốc không phanh, may là ngoài mấy vụ việc lẻ tẻ ở các địa phương nhỏ không có thêm đại sự gì đáng bàn, bằng không thì tình hình hiện tại của Nam Hán quốc khó nói lắm.
Nhưng chuyện hoàng thượng long thể bất an, nhiều người trong cung cũng chưa chắc đã biết, làm sao có thể dễ dàng lọt ra ngoài mà tới tai Bình An được cơ chứ?
Bình An chợt nhận ra Bắc Đường Ngạo nào biết Ngụy công công đến gặp mình, vội lấp liếm.
- Ta . . . đơn giản chỉ là cho rằng một người cuồng công việc như y tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ không thượng triều thôi.
Nếu vậy có lẽ câu hỏi nên là "y bị bệnh sao" mới hợp lý hơn, không phải sao ? Bình An nói ra câu đó chứng tỏ cậu đã biết hiện trạng của Hiên Viên Nhật. Song cái Bắc Đường Ngạo để ý không phải là Bình An không thành thật mà là người câu quan tâm thực sự không phải là hắn. Hay nói đúng hơn là việc hỏi thăm về hắn chẳng qua chỉ là tiền đề để nhắc tới người kia.
Rốt cuộc thì Bắc Đường Ngạo đã hiểu ra vấn đề mấu chốt giữa mình và người là gì?
Ngoài miệng Bình An nói cùng Hiên Viên Nhật không còn mối quan hệ nào nhưng trái tim mới là mình chứng rõ ràng nhất, bởi ánh mắt tràn đó đã đập tan tất cả những gì trước đây cậu đưa ra.
-Ta cũng không rõ, có thể chỉ là cảm mạo thông thường.
Bắc Đường Ngạo trả lời, ánh mắt không quên quan sát các biến quá trên gương mặt Bình An. Lo lắng, khẩn trương, rồi thở phào nhẹ nhõm, tất cả diễn ra với thời gian chỉ bằng một câu nói.
" Mới vừa nhắc đến y, ngươi đã đứng ngồi không yên, đó là biểu hiện nên có đối với một người không còn quan hệ sao?".
Nhận thấy tâm tư mình giống sắp bị Bắc Đường Ngạo chọc thủng, Bình An làm bộ nhìn ra ngoài.
-Bọn trẻ sắp đến rồi, ta chuẩn bị lên lớp đây.
Nhìn theo bóng lưng Bình An bước đi, Bắc Đường Ngạo không biết lúc này mình đang nghĩ gì nữa, lập tức đứng dậy nói.
-Công chúa rất nhớ mẫu hậu, ngươi hẳn nên đi thăm nó một chút.
Bước chân Bình An khựng lại nhưng không dám quay đầu đối diện với hắn.
-Không quấy rầy ngươi nữa, ta còn có việc.
Bắc Đường Ngạo hiểu Bình An là người ngoài lạnh trong nóng, nói cậu đi gặp Hiên Viên Nhật chắc chắn không có khả năng. Nhưng từ chối xong rồi lại ngồi đây lo lắng, làm việc gì cũng không xong thì được ích gì.
Hơn ai hết Bắc Đường Ngạo rõ ràng không muốn, thập phần không muốn Bình An đi tìm Hiên Viên Nhật nhưng nhìn cậu mấy ngày nay hắn đã tỉnh ra.
Sau tất cả, người Bình An yêu vĩnh viễn là Hiên Viên Nhật.
Cho nên Bắc Đường Ngạo hắn có tốt đến cỡ nào, có theo đuổi ra sao cũng vô pháp chiếm được trái tim người trước mặt.
Bảy năm . . . Đã đến lúc hắn nên nhắm mắt mà buông tay mối tình này.
Trong một tửu lâu nổi tiếng của kinh thành,
-Dương Đông Quân, ngươi có nghe ta nói không vậy?
-Ngươi . . . nói gì?
Mộ Dung Hoài buồn bực nhìn Dương Đông Quân không thèm chú ý đến mình mà chỉ chăm chăm vào đĩa thịt trước mặt.
-Cả tháng chưa được ăn thịt hay sao hả?
Dương Đông Quân dừng đũa ngước mắt lên cười cười.
-Thịt thì ngày nào cũng được ăn, nhưng hôm nay mới được ngươi mời.
Mộ Dung Hoài giật luôn đĩa thức ăn về mình để thu hút sự chú ý của người đối diện.
-Bản công tử đang buồn bực mà ngươi còn cười được.
-Lão gia nhà ngươi làm vậy là còn tốt chán. Phải ta thì đã đá đít ngươi ra khỏi nhà từ lâu rồi không có chuyện để ngươi ngồi đây mà kén cá chọn canh đâu.
-Tốt cái gì? Ta không muốn thú thê, đàn bà phụ nữ suốt ngày ghen tuông khóc nháo đủ thứ, nghĩ thôi đã thấy mệt.
-Thú thê để người ta chữa cái bệnh trăng hoa của ngươi đi. Ha ha . . .
Có vẻ như sau khi suy nghĩ thông suốt tâm tình Dương Đông Quân đã trở nên tốt hơn. Mặc dù trong tiếng cười ấy, Mộ Dung Hoài vẫn nhận ra được có chút miễn cưỡng, thậm chí là giống như cố ý che giấu tâm tư song thời gian rồi sẽ chữa lành mọi vết thương. Nói thật người như tên kia không đáng để Dương Đông Quân phải hao tổn tâm tư đến như vậy.
Mộ Dung Hoài thoải mái cầm chén rượu lên uống, đảo mắt sang bên cạnh chứng kiến có một cuộc ẩu đả.
-Đánh ! Đánh chết nó cho bổn đại gia !
Một tên ăn mặc áo lụa lượt là mặc sức la hét gia đinh nhà mình đánh người nào không rõ.
Mấy kẻ uống rượu vào không biết trời đất là gì rồi lại đi gây gỗ với nhau, chuyện này xảy ra như cơm bữa trong các tửu lâu, không có gì lạ mà phải để tâm. Nhưng nhãn thần Mộ Dung Hoài lập tức chấn động khi nhận ra người bị đánh là ai.
Bỏ chén rượu xuống, hắn nắm lấy áo Dương Đông Quân.
- Này . . . Này . . . Người. . . Người đó không phải Bắc Đường Ngạo đi.
Bất chợt nhắc đến cái tên ấy làm cho Dương Đông Quân sửng sốt đưa tầm nhìn theo hướng Mộ Dung Hoài chỉ.
-Ngươi ngồi đây chờ ta một chút.
Dương Đông Quân bỏ lại một câu như vậy rồi vội vàng đi về phía ồn ào.
-Các ngươi làm cái trò gì vậy ?
-Ngươi là tên nào ?
Chẳng lẽ lại cho tên trước mắt này câm miệng lại luôn bất quá Dương Đông Quân không có tâm tư chấp vặt hắn. Nhưng đến khi mấy tên hầu tản ra, Dương Đông Quân phát hiện ra người nằm dưới đất mặt mũi thâm tím tức thì máu nóng sôi trào, túm lấy cổ áo tên kia nghiến răng.
-Giờ đến lúc cho ngươi biết ta là ai?
Vốn bản tên kia không có võ công, mới chỉ nhận mấy nắm đấm của Dương Đông Quân đã gần như mất đi nửa sinh mạng.
Mắt thấy tình hình không ổn, Mộ Dung Hoài không thể không ra tay.
-Đông Quân ! Dừng ! Dừng tay . . . đưa hắn lên lầu hai đi, còn lại để ta.
May mà có Mộ Dung Hoài cản lại, không thì Đông Quân không dám chắc mình không đánh chết tên súc vật này.
Giao phó tàn cục cho Mộ Dung Hoài xong, Dương Đông Quân ôm lấy Bắc Đường Ngạo bước lên lầu.
Người say rượu bị đánh đến thâm tím mặt mũi mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại đã thế còn không chịu ngồi yên để mình xử lý vết thương, trong miệng luôn phát ra tiếng lầm bầm đứt quãng.
-Tại sao . . . không là . . .ta ?
Chết tiệt !
Dương Đông Quân nắm chặt nắm đấm nhắm ngay vào mặt cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này một quyền.
- Bắc Đường Ngạo ! Ngươi tỉnh lại cho ta !
-Ha ha ! Đánh đi . . . đánh . . . mạnh nữa vào.
-Ngươi đừng tưởng Dương Đông Quân ta không dám đánh.
Nói rồi cậu lại lôi ngược người đang ngã trên giường dậy, lấy hết sức lại tung thêm mấy quyền.
-Không phải ngươi cùng hắn (Bình An) đang tốt lắm sao?
-Ha ha ! Phải . . . tốt . . . Tốt lắm. . .là bằng hữu tốt . .
Mấy tháng trước nghe tin Bình An được ra ngoài, Dương Đông Quân đã triệt để cắt đứt mọi niệm tình với Bắc Đường Ngạo. Giờ hắn lại cố tình để cậu bắt gặp cảnh này là có ý gì?
-Ngươi xem bộ dạng của mình bây giờ đi.
-Đánh. . . đánh hay lắm . . . đánh cho ta tỉnh ra . . . người cậu ấy yêu . . . vĩnh viễn không là ta.
Nghe Bắc Đường Ngạo lảm nhảm, Dương Đông Quân hận không thể một đao chém tên điên này chết quách cho xong. Giờ thì hắn đã hiểu ra rồi chứ, hiểu được yêu đơn phương một người nhiều đến bất lực là như thế nào.
Phát tiết một hồi Dương Đông Quân cũng mệt, lấy một tấm chăn phủ qua loa cho Bắc Đường Ngạo rồi bước ra ngoài, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần.
"Nếu ngươi không làm được, vậy thì để ta kết thúc hộ".
Muốn làm được điều đó cậu phải đến một nơi để . . . gặp một người.
-Ngươi . . . đêm hôm thế này là có chuyện . . .
Bình thường Bình An với Đông Quân rất ít khi tiếp xúc với nhau, dù là trước kia hay hiện tại cũng không thay đổi nhiều lắm. Thế mà lúc này người lại gõ cửa nhà mình lúc nửa đêm đã không nói, sắc mặt lại còn có vẻ đang rất tức giận, đã xảy ra chuyện đại sự gì sao?
-Làm phiền hoàng hậu vào giờ này thật là không phải phép.
Không nhận ra ý tứ trào phúng trong lời nói, Bình An vẫn như thường lắc đầu phủ nhận.
-Ngươi cũng biết ta đâu còn là hoàng hậu nữa.
Dường như không quản Bình An trả lời thế nào, Dương Đông Quân vẫn tiếp tục.
-Ta đây kỳ thực rất thắc mắc ngươi có năng lực gì mà làm cho hai người quyền lực nhất Nam Hán phải đảo điên.
Tự nhiên Dương Đông Quân xuất hiện giờ này, trên người không ít mùi rượu lại còn nói mấy