-Đại nhân cứ suy nghĩ cho kĩ, con số 186 không phải nhỏ đâu, thôi cũng muộn rồi không làm phiền ngài nữa, ta phải ra về đây.
-Cũng tiễn thái tử .
Hiên Viên Nhật và Bắc Đường Ngạo ra khỏi phủ đệ của Lý Điển đã là lúc giữa trưa.
-Haizz....tại ngươi mà kế hoạch của ta hỏng hết cả.
- Ai bảo thái tử ngài dây dưa vào tên Sở Dục Trạch ấy làm gì, cứ từ từ để xem động tĩnh Lý Điển ra sao, gần đây có một tửu lâu rất nổi tiếng, chúng ta đến thưởng thức đi.
Nếu trước kia Bắc Đường Ngạo nói câu này với Hiên Viên Nhật, y sẽ không ngần ngại mà đi luôn,thế nhưng bây giờ y đã có thứ khác để quan tâm hơn rồi.
- Thôi khỏi, ta phải trở về với tiểu bảo bối đây, ngươi thích thì đi mà tận hưởng một mình.
- Vậy chi bằng giới thiệu người ta luôn đi.
- Ta còn chưa chiếm được về mình, lý nào lại cho ngươi gặp được ?
"Cái gì ? Ở hơn một tháng rồi mà vẫn chưa theo đuổi được người ta".
Bắc Đường có nghe lầm không vậy ? Hiên Viên Nhật thay tính đổi nết chuyển sang thích kiểu mèo vờn chuột rồi sao ? Chả trách lúc nãy lại có nhã hứng xoay Lý Điền như vậy.
Hiên Viên Nhật về thấy nhà trống trơn, tìm từ trong phòng đến ngoài vườn đều không thấy người,may thay vừa ra đến cổng thì đập vào mắt là một bóng dáng đang bước đến gần vừa đi vừa đăm chiêu suy nghĩ cái gì đến nỗi không nhìn thấy y luôn.
- Này, đệ đang ngẩn người đi đâu vậy?
Bình An giật mình ngước lên .
- Huynh..sao huynh lại ở chỗ này?
-Đây là là nhà của chúng ta, ta không ở chỗ này thì còn ở chỗ nào ?
- Ý ta không phải thế, chẳng phải huynh bị bắt đi nha môn sao?
-Ta đã nói đến đó uống trà, uống xong rồi thì về thôi, ở đó chán chết có gì hay.
Cái con người này, lúc nào cũng cợt nhả được được, thật làm cậu tức chết.
- Huynh nói vớ vẩn gì vậy? Sao bọn chúng lại thả huynh ra ? Là có người bảo lãnh cho sao? Mà không đúng, ngoài ta ra huynh làm gì còn quen với người khác.
- Rồi,rồi, sao cũng được, tóm lại là ta đã nguyên vẹn trở về không mất một sợi tóc nào là đệ yên tâm chứ gì, nhưng ta đói lắm, đệ nấu vài món cho ta ăn đi.
Làm sao mà yên tâm được cơ chứ, Bình An muốn truy vấn đến cùng.
-Huynh....
-Lại sao nữa?
-Có phải...bọn chúng bắt huynh làm việc gì mờ ám, phạm pháp hay không? Như là....đi đánh thuê, đòi nợ ....có phải không ?
Đầu óc nhỏ bé này sao có thể nghĩ ra những chuyện sâu xa thế cơ chứ, càng thấy càng đáng yêu.
-Ha ha...ta trong mắt đệ chỉ đáng làm mấy kẻ đâm thuê chém mướn đầu đường xó chợ hay sao? Lần sau ta sẽ giải thích rõ ràng với đệ, còn bây giờ nói qua chuyện khác đi, lúc nãy đệ suy nghĩ cái gì mà ta gọi còn không nghe thấy ?
- À, không có gì, chỉ là qua nhà A Sửu hỏi thăm tình hình, nghe nói chuộc người ra khỏi nha môn mất nhiều tiền lắm, nên đang suy tính xem sẽ vay mượn chỗ nào, nhưng bây giờ huynh về rồi thì không cần nữa. Huynh đi tắm trước đi, ta đi chuẩn bị thức ăn.
Hiên Viên Nhật tắm xong thì không thèm thắt dây áo, ngắm nhìn Bình An rộn trong bếp đến ngẩn ngơ, tự nhiên y cầm lòng không đậu, luồn tay qua eo cậu ôm từ phía sau. Làn da lành lạnh áp vào người khiến Bình An có chút không quen.
- Làm.... gì vậy ?
- Để yên thế này một chút thôi.
Bình An không nói nữa,cái dao trong tay cũng ngừng lại, y tham lam hít lấy hương vị tươi mát trên người cậu, ở cậu có một thứ gì đó làm y thấy nhẹ nhõm, khoan khoái lạ thường.
Hơi thở phả vào cổ khiến Bình An rùng mình, theo phản xạ nhích lên phía trước một chút,có cảm giác lồng ngực đập nhanh hơn, không hiểu dạo gần đây bản thân hay bị như vậy lắm. Nhiều lúc y chỉ khoác vai, xoa đầu thôi cũng làm cậu mặt đỏ ,tim nhanh?
Sợ bị phát hiện tình cảnh của mình bây giờ, Bình An vội nói.
-Sao không gài áo vào đi ? Hơn nữa hai đại nam nhân ôm ấp nhau giữa bạn ngày còn ra thể thống gì, ra kia đợi, một lát nữa là có ngay món gà tần mà huynh yêu thích.
Hiên Viên Nhật lúc này mới không tình nguyện buông Trần Bình An ra. Cậu làm sao biết được trong y đang có phiền muộn.
Thời gian y ở lại đây không nhiều nữa, y đang tính toán như thế nào là ổn thỏa nhất, muốn mang Bình An đi nhưng y chưa biết tình cảm của cậu như thế nào vì từ khi gặp mặt đến giờ đệ ấy luôn đối với y nhu hoà như vậy nên kinh nghiệm tình trường đầy mình như y cũng không nắm bắt được trong thâm tâm người này mình có vị trí như thế nào ?
Mà để dẫn người đi nói dễ hơn làm, hoàng cung là chốn thâm hiểm nhất trên thế gian. Ở đó nếu quá gian xảo thì bị kẻ khác tìm cách tiêu diệt mà quá tốt lại bị ức hiếp, một khi vào cung muốn sống đều phải trở nên gai góc, tạo cho mình vỏ bọc dối trá. Hiên Viên Nhật lại không muốn điều ấy xảy ra với Bình An, y chỉ muốn cậu mãi mãi đơn thuần như bây giờ không bị nhúng chàm bởi những màu u tối đó.
Khi Bình An gọi lại ăn cơm, y mới thu liễm lại suy tính, giả bộ không có gì tiếp tục nói cười như thường ngày.
Mấy ngày sau phát hiện Hiên Viên Nhật có vẻ miễn cưỡng như vậy, Bình An bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng nhưng y không nói cậu cũng không tiện hỏi.
Một ngày nọ Hiên Viên Nhật tỉnh lại không thấy ồn ào như thường ngày cảm thấy kì quái, bình thường giờ này người đến xem bệnh đã đông lắm rồi sao hôm nay lại vắng vẻ đến thế. Đi ra khỏi phòng thấy Bình An đang lúi húi chuẩn bị đồ đạc, không khỏi ngạc nhiên.
-Hôm nay không mở y quán à? Mà đệ đang làm gì vậy ?
Bình An dừng tay ngoảnh lại.
- À , quên nói với huynh, ngày này năm nào y quán cũng đóng cửa, bởi vì ta phải đi thăm mộ phụ mẫu, cũng không xa lắm đâu, có muốn đi cùng không?
- Tất nhiên