-Hy nhi !
-Phụ hoàng !
Hiên Viên Từ Hy buông kiếm xuống, lao ngay đến vòng tay Hiên Viên Nhật. Lúc Bình An mới rời đi, khỏi phải nói đó là một cú sốc lớn với bé đến nhường nào. Đã thế cậu lại ra đi lặng lẽ ngay đến cả một lời từ biệt cũng không có khiến cho hài tử cứ canh cánh mãi trong lòng là do mình không ngoan nên mẫu hậu mới tức giận bỏ đi. Đoạn thời gian ấy, Hiên Viên Nhật thực vất vả dỗ dành, nịnh nọt, thậm chí có đôi lúc mất bình tĩnh quát nạt mới khiến bé sợ hãi mà không dám làm càn nữa.
Tuy nhiên có lẽ người thực sự có công trong chuyện này là Bắc Đường Ngạo thì đúng hơn. Dù cho công việc bận bịu nhưng hắn vẫn dành thời gian mỗi ngày đến chơi với Từ Hy, giải thích cho bé hiểu mẫu hậu sức khỏe không tốt cần phải chữa trị. So với Hiên Viên Nhật, Bắc Đường Ngạo không biết là do có tính kiên nhẫn cao hơn hay như người ta nói phụ thân và nhi nữ có một sợi dây tình cảm vô hình mà vững chắc. Có lẽ thế cho nên Từ Hy đặc biệt tin tưởng vị thúc thúc này, dần dần không còn quá kích động như thuở ban đầu.
Nói thế không có nghĩa là Hy nhi hết nhớ mẫu hậu, sau đó cứ mỗi lần Hiên Viên Nhật đến bé đều hỏi mẫu hậu đã đỡ chưa? Khi nào về ? Đồng dạng như sáu năm về trước Nguyệt nhi cũng hỏi y phụ thân đã đỡ chưa? Khi nào thì tỉnh lại vậy.
Những câu hỏi rất ngây thơ đây của trẻ nhỏ dù là trước kia hay hiện tại đều không thể
làm cho bậc đế vương quyết đoán như Hiên Viên Nhật y trả lời chắc chắn được.
Nhiều lần như vậy, Từ Hy không đề cập đến nữa, cứ dặn lòng mình rằng không được nóng vội, nhất định không được nóng vội, sức khỏe của mẫu hậu là trên hết.
-Phụ hoàng, người đến chơi với con sao?
-Hy nhi ! Có muốn đi đón mẫu hậu về không?
-Sao ạ ???
Thiên ơi, có biết bé đợi câu nói này của phụ hoàng lâu lâu đến nhường nào rồi không ? Một ngày với người lớn bận bịu công việc thì thấy nó trôi qua nhanh chứ với một đứa trẻ mà nói phải dài gấp mấy lần, đã thế lại còn hơn ba trăm sáu mươi ngày rồi đấy. Nước mắt vui sướng chảy ra mà cái miệng nhỏ không quên hỏi lại.
-Thật không ạ?
-Đương nhiên là thật.
Từ Hy quệt nước mắt, tụt xuống khỏi người Hiên Viên Nhật lao ngay vào phòng, vừa chạy vừa nói vội.
-Phụ hoàng đợi một lát thôi, để con thay y phục mới.
Nhìn Hiên Viên Từ Hy cười đến vui vẻ, trong lòng Hiên Viên Nhật đột nhiên nổi lên một sự ham muốn tột cùng. Giá như bé là con y thì tốt quá, là công chúa của riêng y thôi sẽ không phải sẻ chia cho người khác. Dù rằng, sau tất cả là y hiểu lầm Bình An có tình cảm với Bắc Đường Ngạo nhưng Hy nhi là con ruột của hắn thì không có cách nào chối cãi. Lắc đầu ném ngay ý nghĩ đáng sợ vừa mới xuất hiện, ngay từ đầu là do chính bản thân y lựa chọn cho nên y phải học cách thấu hiểu và chấp nhận, không thể ngông cuồng chiếm hữu như trước nữa.
--------
Sắc trời hôm nay không được tốt lắm, có thể tối về lại có cơn mưa. Thở dài một tiếng, Bình An cầm bộ y phục mới mua đặt ngay ngắn trên đầu giường, không hiểu sao vừa ra đến chợ cậu lại nảy ngay ý định mua chúng về, chẳng lẽ là do lần đó nhìn Hiên Viên Nhật mặc y phục của mình trông quá ủy khuất chăng?
Kỳ thực trong thâm tâm Bình An đã hoàn toàn tha thứ cho Hiên Viên Nhật rồi, chẳng qua đúng như Ngụy công công nói là cậu còn hơi sợ hãi pha chút lo lắng mà thôi. Hơn nữa sau lần gặp đầu tiên, Hiên Viên Nhật không đả động gì đến việc trở về nữa khiến cho Bình An cũng không biết mở lời thế nào. Nói như vậy cũng là quá oan cho y đi, y sợ nếu lại nói ra sẽ tạo áp lực cho cậu nên mới tìm cách tạo dựng niềm tin từ từ như thế này.
Bình An quyết tâm tối nay Hiên Viên Nhật mà đến cậu sẽ nói chuyện rõ ràng, nhưng mà sợ rằng ông trời không cho cậu có cơ hội làm việc đó đâu.
-Mẫu hậu !
Động tác trên tay Bình An đình chỉ.
Mẫu hậu ! Trên toàn Nam Hán quốc này chỉ có một người dùng hai từ này cũng là để gọi duy nhất một người, đó chính là Hy nhi đang gọi cậu.
-Mẫu hậu !
Lần thứ hai nghe được, Bình An chắc chắn là mình không có nghe nhầm, vừa quay lại đã thấy Hy nhi lao tới ôm lấy chân mình, động tác quá mạnh khiến Bình An lảo đảo về sau.
-Mẫu hậu ! Sao người đi lâu vậy ? Hy nhi rất rất nhớ người !
Nước mắt Từ Hy rơi như suối không tài nào mà ngăn được, Bình An cũng đâu có khác gì. Đã một năm rồi cậu chưa được gặp nó, ôm chặt lấy bé hai hàng lệ trên mắt phượng không hề kìm nén cứ như thế chảy ra.
-Xin lỗi . . . thực xin lỗi là . . . ta không tốt.
Cái đầu nhỏ bé nằm trong hõm vai Bình An ngọ nguậy.
-Không phải . . . không phải lỗi của mẫu hậu . . .Hy nhi hiểu sức khỏe của người là trên hết.
Bình An biết đây là lý do Hiên Viên Nhật đưa ra để dỗ hài tử nhưng nghe đến vẫn là đau lòng, rời đi hơn một năm nhưng hài tử không một lời oán giận ngược lại còn lo cho sức khỏe của mình. Vậy mà cậu lại . . .
-Để phụ thân xem con đã lớn chừng nào rồi.
Hiên Viên Từ Hy mặt mũi lấm lem không tình nguyện buông mẫu hậu ra, Bình An vuốt vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt đáng yêu, nổi lên tâm ý muốn đùa một chút.
-Đã lớn thế này rồi mà còn khóc nhè là không tốt đâu.
-Con mới không khóc đâu, là do quá nhớ người . . .
Một lần nữa Hy nhi lại ôm lấy cổ Bình An mà nũng nịu, cậu đành bảo trì tư thế ôm bé đứng dậy đi lại trong phòng.
-Mẫu hậu !
-Hửm ?
-Người trở về được không? Trong cung có rất nhiều thái y giỏi sẽ chữa được bệnh cho mẫu hậu mà.
Bình An liếc mắt qua cái người từ lúc bước chân vào đến giờ chưa nói một câu nào, ý hỏi tất cả có phải kế hoạch của y không thì đáp lại cậu là bộ mặt vô tội như kiểu không hề liên quan đến mình.
-Mẫu hậu ! Sao người không trả lời ?
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Bình An nói ra một từ chắc chắn.
-Được.
Vòng tay bé nhỏ ôm lấy Bình An càng chặt biểu lộ sự vui sướng không nói thành lời. Nhưng cái người thực sự đang kìm nén sự hạnh phúc một cách nội thương chính là Hiên Viên Nhật đi, y chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vì sung sướng cho nên không chờ đợi được nữa mà lên tiếng thúc giục.
-Vậy chúng ta xuất phát luôn được không ? Trước khi cơn mưa ập tới.
Như thế này cũng quá nóng vội rồi, công việc của cậu ở đây, còn những đứa trẻ thì phải làm thế nào ? Đâu thể nói đi là bỏ lại đấy mà đi ngay được.
Hiên Viên Nhật không cho cơ hội để Bình An lưỡng lự, liền nói.
-Về phương tiện, biết đệ không thích khua chiêng gõ trống nên ta chỉ chuẩn bị một mã xa cho ba người. Còn công việc ở đây, đừng lo ta đã có chủ ý hết rồi.
Bình An làm vẻ mặt oán hận.
Thế mà còn dám nói là không liên quan đến mình.
Hiên Viên Nhật ngại ngùng, ai bảo kế hoạch đưa lão bà của y về lại gian nan đến vậy, không dùng chút thủ đoạn biết đến bao giờ mới thành hiện thực được.
Xe ngựa dần chuyển bánh một lần nữa đưa Bình An vào cung, trải qua một quãng thời gian dài mười năm biến cố, có đúng là từ nay phía trước sẽ chỉ là một màu hồng đang đón chờ cậu hay không ?
---------
-Chúng nô tỳ ( nô tài ) tham kiến hoàng hậu! Hoàng hậu thiên tuế ! Thiên tuế ! Thiên thiên tuế !
Hiên Viên Nhật đúng là gạt người, không khoa trương mà các cung nữ thái giám đều tập trung hết lại để chào đón cậu thế này. Nhưng Bình An không biết so với lịch sử cả trăm năm thì cái lễ tẩy trần này là quá mức đơn giản rồi.
-Mọi người đứng lên hết đi.
Tất cả đồng loạt đứng dậy, dù không có quyền nhìn mặt chủ nhân, vậy mà một số người vẫn len lén ngước mắt ra nhìn. Hơn một năm qua Bình An không ở đây, có biết bao câu chuyện được thêu dệt nên. Ngoài những kẻ vẫn tin tưởng vào lý do hoàng thượng đưa ra thì có không ít kẻ cho rằng thực tế đằng sau không chỉ dừng lại như vậy.
Số thì cho rằng là hoàng hậu bị đuổi đi, bất quá lý