-Ngươi thực muốn hắn lấy người khác ?
-Ta cũng không phải là hắn.
-Nhưng chẳng phải hắn nói thích ngươi rồi còn gì ?
-Mộ Dung Hoài a, ngươi biết ta bao nhiêu năm cũng chính là biết Bắc Đường Ngạo bấy nhiêu năm, chẳng lẽ còn không hiểu hắn sao?
-Không giống, trước giờ Bắc Đường Ngạo chưa hề nói những câu tương tự, ngươi nghĩ mà xem hắn không thích ngươi cũng không có ý định muốn ngươi làm thế thân, giờ hắn nói vậy nghĩa là trong lòng hắn ngươi cũng có phần quan trọng.
Dương Đông Quân nhấp một ngụm rượu cay nồng vào miệng, đoạn buông chén xuống thay đổi đề tài.
-Mặc kệ đi. Đừng nói chuyện về ta nữa. Lâu ngày không gặp mặt ta còn tưởng tức phụ của ngươi không cho ngươi rời khỏi cửa nửa bước cơ đấy.
Mộ Dung Hoài biết tính Dương Đông Quân không kiên trì khuyên nhủ thêm, thuận theo ý cậu mà dời sang chuyện của mình.
-Nàng ấy đang mang thai, tâm trạng thay đổi thất thường nên cần ta bồi bên cạnh.
Dương Đông Quân bị tin này làm cho gương mặt có phần khởi sắc.
-Thực vậy sao ? Chúc mừng ngươi lên chức !
Mộ Dung Hoài không tiếc đùa thêm một câu với cậu.
-Không phải một câu chúc là xong đâu, hôm sau tiệc thôi nôi nhớ phải mang quà đến.
-Tất nhiên, đây là đại hỉ mà. Một tên lông bông như ngươi mà đã có vợ đẹp lại sắp có con khôn. Ta đây cũng không còn trẻ nữa đến lúc muốn có một gia đình để về rồi, có nên như ngươi cưới lấy một người không nhỉ ?
Mộ Dung Hoài cười mỉm nói ra một câu.
-E rằng có người không muốn điều đó đấy.
-Ý ngươi là sao ?
Mộ Dung Hoài hất cằm về cửa ra vào, Bắc Đường Ngạo đang từ đó bước tới.
-Bắc đại nhân ! Hảo !
-Mộ Dung công tử, hảo.
Dương Đông Quân cùng Bắc Đường Ngạo đã đạt đến cảnh giới nhìn thấy hắn cậu cũng không buồn chào hỏi gì nữa. Mộ Dung Hoài ra hiệu cho Dương Đông Quân ở lại tiếp chuyện hắn song lại bị cậu cố tình lờ đi xem như không thấy.
Thứ lỗi, ngươi có thể tránh mặt được không ? Ta cùng Dương Đông Quân cần nói chuyện riêng một lát.
Mộ Dung Hoài chủ động đứng dậy nhường ghế, giọng nói không kém phần niềm nở.
-Được rồi, cứ tự nhiên.
-Nhưng ta lại không có gì để nói cả, Mộ Dung Hoài chúng ta cùng về.
Mộ Dung Hoài khoát tay Dương Đông Quân.
-Thôi, thôi, bổn công tử không có ý định làm bóng đèn đâu, các ngươi hảo hảo nói chuyện .
Mộ Dung Hoài nói xong lặn mất tăm, còn nhanh hơn cả chạch.
-Ở đây rượu ngon không thiếu, mỹ nhân cũng nhiều, ngươi thích thì cứ tự nhiên, ta đây về trước.
Bắc Đường Ngạo biết Dương Đông Quân sẽ không cho hắn thời gian vòng vo liền đi ngay vào vấn đề chính.
-Đông Quân, nếu không có gì thay đổi ngày mai ta sẽ đồng ý với hoàng thượng về hôn sự này.
Toàn thân Dương Đông Quân bỗng dưng cứng ngắc, tim cậu cũng đập lệch đi một nhịp, kìm nén sự thay đổi bất ngờ, cậu hít sâu một hơi quay lại mỉm cười.
-Chúc mừng !
-Ngươi thừa biết ta không thích nàng ?
-Thứ lỗi,hình như ngươi không cần nói điều này với ta, có vấn đề gì có thể trực tiếp bẩm báo lên hoàng thượng.
-Ngươi chẳng lẽ không hiểu, đây là hôn sự chính trị ta không thể nào từ chối, trừ phi...
Bắc Đường Ngạo là người tuyệt không bao giờ làm điều mình không thích. Năm xưa hắn theo đuổi người kia dai dẳng mấy năm cho dù biết đối phương là người của hoàng thượng cũng không hề e ngại. Chẳng lẽ một công chúa tiểu quốc lại có thể làm khó hắn sao ? Suy nghĩ này khiến cho cậu đột nhiên quan tâm hỏi lại.
-Trừ phi cái gì ?
Bắc Đường Ngạo làm bộ bất đắc dĩ song thực ra rất vui vẻ.
-Trừ phi ngươi kết giao cùng ta.
Nhận được đáp án Dương Đông Quân thực không biết làm thế nào. Cũng đến lúc Bắc Đường Ngạo cần đến cậu rồi ư? Nhưng sao lại cứ phải trong tình huống này?
-Bắc Đường Ngạo a Bắc Đường Ngạo, ngay đến cả cả việc lấy ta làm bình phong mà ngươi cũng nghĩ ra được.
-Không phải, ta thừa nhận mình đã làm rất nhiều chuyện không phải với ngươi, nhưng đó là quá khứ, đến lúc ta biết trái tim của mình dành cho ai rồi thì ngươi lại không tin, ta thực không còn cách nào khác.
-Chỉ cần là nam nhân là được chứ gì, ngươi tuỳ tiện tìm đại một người không phải là xong sao ?
Trước giờ Bắc Đường Ngạo không nghĩ tới lời lẽ của Dương Đông Quân lại sắc bén tới vậy, mỗi lần tiếp nhận những ngôn từ đả kích như thế, hắn đều á khẩu không thể cãi lại được gì.
-Ngươi đã nói vậy, ta đây không còn lời nào để thêm nữa, ta nên về để chuẩn bị hôn lễ.
Bắc Đường Ngạo về nhà trằn trọc suy nghĩ một đêm, hắn đã từng thất bại trong chuyện tình cảm một lần,lần này đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, huống hồ Dương Đông Quân còn chưa kết giao với ai. Bắc Đường Ngạo tin rằng trong lòng Dương Đông Quân vẫn còn tình cảm đối, chỉ là thái độ của hắn đột nhiên thay đổi quá nhanh khiến cậu không kịp thích ứng, cho là hắn đang đùa cợt mà thôi. Bắc Đường Ngạo nổi lên một dự định táo bạo.
-Tống quản gia, ông đi đâu mà vội vã vậy ?
-Chào Dương đại nhân, sính lễ của tướng quân còn thiếu một vài thứ, nô tài cần đi chuẩn bị thêm.
Tươi cười trên môi Dương Đông Quân tắt lịm, nhưng người ta đang có chuyện vui bản thân không thể trưng ra bộ mặt khó nhìn.
-Đại sự không thể sơ sài, ông nhanh đi đi kẻo muộn.
Tống quản gia chú ý thấy Dương Đông Quân không hiểu sao đột nhiên thay đổi sắc mặt bất quá kỳ thực ông đang rất vội chỉ khách sáo nói vài câu rồi tạm biệt.
Cuối cùng vẫn là xảy ra. Thế chẳng phải đúng ý mình rồi sao? Người ta đường đường là công chúa cao quý lại mới tròn mười tám, so với mình cái gì cũng hơn. Chắc cậu cũng nên sắm ít lễ vật đến chúc mừng đi là vừa.
-----------
-Thúc thúc !
Haizzz ! Hiên Viên Phá khó khăn lắm mới tìm một chỗ chợp mắt không bị quấy rầy thế mà còn chưa đặt lưng xuống đã bị người khác gọi hồn là thế nào ? Hơn nữa hắn là đang nằm trên nóc nhà nha mà nhóc con kia cũng có thể thấy được. Hiên Viên Phá bật dậy định khen tiểu công chúa một câu lại phát hiện hoá ra người bé gọi không phải là mình.
Cũng phải, thường ngày Từ Hy hay gọi hắn là nhị thúc nào có gọi thúc thúc bao giờ. Hiên Viên Phá đang trong suy nghĩ bỗng trợn tròn mắt nhìn Từ Hy lao đến vòng tay Bắc Đường Ngạo, đối phương lập tức đón ngay, bế bổng người lên, ôn nhu xoa đầu cười .
Nụ cười này......
Lần đầu tiên gặp mặt Hiên Viên Phá đã nhận định Từ Hy có một nụ cười rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi là của ai, có lẽ ngay lúc này hắn đã có câu trả lời. Nhìn hai người một lớn một nhỏ vui đùa bên nhau hoà hợp đến nỗi nếu không biết trước Hiên Viên Phá chắc chắn một điều rằng ai gặp phải cũng sẽ nói hai người họ là cha con. Vì hoàng huynh cùng Bắc Đường Ngạo tình cảm còn hơn cả trung thần, cho nên việc công chúa nhận tên này làm thúc thúc dù không hợp lễ nhưng cũng tạm xem như có thể chấp nhận được. Thế nhưng còn những điểm giống nhau về ngoại hình thì sao? Điều mà ngay cả phụ thân sinh là hoàng huynh cũng không hề có được.
Trong đầu Hiên Viên Phá loé lên một kết quả điên rồ, biết rõ nó quá mức hoang đường nhưng không phải là không có khả năng, Hiên Viên Phá vẻ mặt thâm trầm quên luôn cả giấc ngủ trưa tức tốc hồi phủ.
-Vương gia !
-Pha cho bản vương một ấm trà mang tới rồi lui ra, hôm nay bất luận ai cũng không gặp.
A Tú bị nét mặt nghiêm túc bất thường của Hiên Viên Phá dọa sợ, dù rằng ngày thường nó nhìn thấy vương gia cũng đã run như cầy sấy bất quá biểu tình này xem ra