Kể cả hiện tại hắn đã đến gần sát bên cô, hắn ôm lấy cô, hắn hôn lên vành tai, rồi siết chặt cánh tay bao trọn cô vào lòng.Nhậm Tác Chính đang ôm lấy Đổng Nhược Lam từ phía sau, một cái ôm ghì chặt chẽ, nhưng lại mang một chút nhu hoà khó tả.Dường như Đổng Nhược Lam chưa từng cảm nhận cái ôm này bao giờ từ Nhậm Tác Chính.Trước đây hắn chỉ mang một lòng độc chiếm, muốn chinh phục cô.Đem hết mọi sự bá đạo giăng kín bao vây cô.Còn hiện tại cái ôm này lại vô cùng ấm áp ôn nhu. Như đang nâng niu vật trân báu trong lòng.Đổng Nhược Lam bờ vai cứng đờ không cử động, mà đôi mắt ánh màu trà xinh đẹp lay động những tưởng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời hiện tại lại không biết nhìn nơi đâu mới tốt.Tuy rằng không trực tiếp nhìn thấy nhau, thế nhưng qua tấm kính của cửa sổ sát tường, ánh mắt như loài chim ưng kia phảng phất một loại nguy hiểm đang nhìn trọn biểu tình trên gương mặt cô.Nhậm Tác Chính càng thêm siết chặt vòng tay, đem cái thân thể mảnh mai nhỏ nhắn của người nọ ôm trọn vào lồng ngực.Mà biểu cảm của thiếu nữ kia trước cái ôm của hắn dường như đang rạn nứt, một cơn đau ập đến xé nát con tim Nhậm Tác Chính, hắn dường như qua một đời càng thêm hiểu rõ... ái tình đau đớn nhường nào.Nhậm Tác Chính không tỏ rõ biểu tình, bởi vì thiếu nữ kia cũng tựa tấm gương phản chiếu ấy mà nhìn hắn, ẩn sâu dưới đôi mắt trong suốt mà đời trước hắn từng nhẫn tâm huỷ hoại hiện giờ lại hơi chút ướt át hơi nước. Có phải cô đang khóc không?Nhậm Tác Chính đau lòng khôn xiết, có lẽ Đổng Nhược Lam không thích cái ôm ghì chặt thế này.Người đàn ông rất muốn buông tay, rất muốn thả cho cô cái gọi là tự do mà cô hằng mơ ước, thế nhưng hắn không thể làm được, giống như khi hắn buông tay rồi, mãi mãi cũng không thể tìm lại được Đổng Nhược Lam nữa.Vòng tay to lớn ấy không có ý định buông lỏng, mà người đàn ông tấm lưng rộng vững chãi kia lại cúi đầu gục vào vai cô, hắn áp khuôn mặt mình lên cái cổ thanh mảnh, hít trọn một hơi cái khí tức thuần khiết của Đổng Nhược Lam.Lúc nào cũng vậy, lúc nào cái khí tức thanh cao thuần khiết này cũng khiến hắn an lòng, như một loại thuốc an thần hiệu nghiệm trấn áp sự lo lắng sâu thẳm cõi lòng hắn.Nhậm Tác Chính ôm đủ lâu, hít trọn khí tức người nọ, cuối cùng cũng đủ can đảm rời