"Đứa con trong bụng em đã chết rồi."Nhậm Tác Chính hững hờ buông một câu, chỉ thấy người bên dưới đang run sợ lại đột nhiên ngẩn người, sau đó lại nở một nụ cười quái quắc.Hắn cũng nhếch môi cười. Nhưng tim hắn lại đau đớn vô cùng."Em dùng số thuốc đó bức ép một sinh mạng, em từ bao giờ độc ác như vậy?"Hắn càng nói, cô gái kia càng giương lên tiếu ý trên môi, nụ cười có chút điên cuồng hiện hữu trên một khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt kia cũng không trong trẻo như ngày xưa hắn từng gặpĐã từ khi nào, nụ cười trên môi này lại trở nên cay nghiệt như vậy?"Em đừng uống thuốc tránh thai nữa, nó không tốt cho cơ thể của em..."Thanh âm trầm khàn có phần ôn nhu hiếm thấy, dường như hắn đang muốn cùng cô thoả hiệp.Thế nhưng đổi lại người kia một nụ cười điên dại cũng không lặp lại, cô lại cứng đờ người ngồi trên giường.Bàn tay mềm mại tiến đến xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, dường như trong lòng đang âm ỉ nhói đau."Tôi dùng cách phá huỷ bản thân mình để trả thù anh, anh xem có phải là một cách hay hay không?"Đổng Nhược Lam buông xuống một câu vô tình, cô chậm rãi cảm nhận vị thuốc đắng nghét nơi cổ họng, tay vẫn không ngừng xoa xoa cái bụng mình, mà đứa con từng hiện hữu trong này hiện tại đã mất, trong lòng cô không rõ rốt cuộc là đang mang tư vị gì.Nhậm Tác Chính hàn mắt tràn ngập tơ máu, hắn hung bạo vung tay lên thành đấm, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt vô hồn kia của Đổng Nhược Lam, hắn lại không nỡ xuống tay lần nữa.Khuôn mặt đã từng trắng nõn mịn màng của cô hiện tại mang vô số vết thương, đều là do hắn tạo nên.Nhậm Tác Chính nhíu chặt chân mày, lòng râm ran cảm giác đau nhói không thể nói thành lời này, hắn nhìn Đổng Nhược Lam, bàn tay to lớn tiến đến đỡ lấy gương mặt cô.Một nụ hôn kéo đến, Đổng Nhược Lam hai mắt nhắm chặt, mi tâm không động, cô không phản kháng để mặc hắn hôn môi, thế nhưng trong lòng vẫn nhói lên cảm giác đau đớn khiến cô muốn chết, sự ghê tởm này vây cứ lấy cô, thật sự bức điên Đổng Nhược Lam.Thân thể vốn không có chút khí lực, Đổng Nhược Lam không kháng cự, lại càng khiến lửa giận của Nhậm Tác Chính dâng cao, hắn gắt gao đè cô xuống trên giường, bàn tay to lớn tiến tới bóp chặt cổ Đổng Nhược Lam, như thể muốn ghìm chết cô.Thế nhưng Đổng Nhược Lam lại không phản kháng, cô chẳng còn như những ngày đầu luôn miệng cầu xin hắn tha cho mình, cầu xin hắn cho cô tự do, cầu xin hắn để cô trở về bên cạnh Lãnh Thần.Hiện tại, một chút hoảng sợ cũng không có, cô chỉ vì ngạt thở mà nhíu mày, dường như muốn hắn như vậy mà bóp chết cô.Ánh mắt người đàn ông đó từ tàn bạo đột ngột lại trở nên không đành long, hắn dần buông lõng tay, thấy người dưới thân ôm