Nhậm Tác Chính ngủ không sâu, mà thật chất hắn cũng không có khả năng yên giấc, mắt chỉ nhắm hờ chiều theo ý Đổng Nhược Lam cùng nằm đợi cô ngủ mà thôi.Mãi đến lúc nhịp thở của Đổng Nhược Lam ổn định nhịp nhàng, Nhậm Tác Chính mới nhẹ nhàng rời khỏi giường.Trước khi đi vẫn còn nghe người ấy mơ màng trong giấc ngủ gọi tên của hắn, trời lúc này vừa tờ mờ sáng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tấm màn che mỏng soi rọi gương mặt của thiếu nữ nọ mà hắn yêu đến say đắm.Hắn đưa tay xoa xoa gương mặt của cô, thật tốt, những vết thương trên người Đổng Nhược Lam đang dần mờ đi, nếu như nó không nhạt bớt rồi biến mất mà cứ mãi mãi hằng lên trên da thịt trắng nõn của người ấy, như vậy... chẳng khác nào đang tố cáo việc làm tàn ác trước đây của hắn?Trong trí nhớ của Nhậm Tác Chính, trước đây bọn họ cùng ngủ chung trên một chiếc giường thế này, lúc nào trong mắt hắn cũng là hình ảnh Đổng Nhược Lam cả người đầy thương tích sau một trận cường bạo đánh đập mà cuộn tròn mình nằm một góc giường lớn trốn tránh ánh mắt hắn.Khi ấy chẳng bao giờ trên gương mặt của cô xuất hiện nụ cười ôn hòa như ngày còn bé nữa.Ở kiếp trước, Nhậm Tác Chính hắn mãi vẫn không hiểu vì sao mình yêu người ấy như vậy, nhưng đổi lại một nụ cười Đổng Nhược Lam cũng không buồn cho hắn, còn chưa nói đến thiếu nữ ấy cứng đầu vô cùng, biết hắn tính cách băng lãnh tàn bạo, vậy mà một câu cũng không nhún nhường, cố hết sức đối đầu với hắn.Ban đầu rõ ràng vẫn còn sợ hãi khóc lóc trước mặt hắn, thế nhưng dần qua những tháng năm không có Lãnh Thần bên cạnh bảo vệ, cô gái nhỏ ngày xưa đã lớn lên kiên trì đến thế nào.Chỉ vì một chữ yêu có thể khiến Nhậm Tác Chính hắn điên cuồng, vì một chữ yêu mà cả Đổng Nhược Lam nhát gan yếu đuối, lại sợ đau đến như vậy, đối kháng cùng hắn, bị hắn tra tấn đánh đập dã man cũng không hề khiếp sợ.Nhưng mà qua một đời hắn cuối cùng cũng rõ, thì ra Nhậm Tác Chính hắn yêu sai cách, mà tình yêu này rõ ràng không xuất phát từ hai phía, chỉ là hắn đơn phương tình nguyện khảm sâu vào thôi...Cúi đầu, người đàn ông nọ hôn lên trán cô gái, sau đó nhịn không nổi hôn lên cánh môi, lưu luyến muốn cậy mở khớp hàm thiếu nữ mà mút mát chút vị ngọt, thế nhưng lại sợ.Sợ cô chán ghét, sợ lại vì thấy cô bài xích xa cách mà tính tình bộc phát tổn hại đến Đổng Nhược Lam.Đổng Nhược Lam đã quá mệt mỏi rồi, bởi vì cô ám ảnh cả đời loại thủ đoạn đáng kinh tởm của hắn mà đến bây giờ vẫn sợ sệt, những lần cô mê man trong cơn mơ này vẫn tiếp diễn, mãi tiếp diễn, làm cho hắn cảm thấy như kim tiêm đâm sâu trong da thịt, dù hiện tại chính hắn không ra tay tàn ác, nhưng sâu thẳm trong tim hắn, bởi vì những lời nói