Nhậm Tác Chính sau khi trọng sinh đã từng hứa với bản thân mình rằng hắn sẽ không làm gì để Đổng Nhược Lam phải tổn thương nữa.Vậy mà sự việc giờ đây đã thành ra như thế này.Những ngày này hắn vẫn luôn phân vân không biết phải làm sao cho phải.Vừa muốn ở bên cạnh Đổng Nhược Lam thân cận cô, yêu thương cô. Cũng vừa muốn để cho Đổng Nhược Lam sự tự do mà cô ngày đêm hằng mong ước.Nhưng đến cuối cùng, khi mọi thứ vỡ nát đến mức độ này, hắn nuối tiếc không muốn buông tay cũng không được.Ý định ban đầu của Nhậm Tác Chính rõ ràng là muốn cho Đổng Nhược Lam sự hạnh phúc sau khi hắn trọng sinh.Thế nhưng giờ đây cô lại vì hắn mà sinh bệnh.Tình yêu của bọn họ không còn cách nào để cứu vãn, lại phải tiến sâu vào cực đoan.Bây giờ, ngoài việc trả lại Đổng Nhược Lam sự tự do, thì Nhậm Tác Chính hoàn toàn không biết phải làm gì nữa rồi.Bất luận kiếp trước hắn tàn bạo bao nhiêu, làm ra những chuyện thương thiên hại lý, ác độc tàn nhẫn cỡ nào đi chăng nữa, cho đến tận bây giờ, tình cảm sâu nặng của Nhậm Tác Chính đối với Đổng Nhược Lam vẫn chưa từng thay đổi.Chỉ là cho dù hắn yêu cô bao nhiêu, lần này ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại, vậy thì Nhậm Tác Chính dù có không cam lòng cũng phải hạ quyết tâm buông tay Đổng Nhược Lam.. . .Nhậm Tác Chính trở về phòng, Đổng Nhược Lam đang ngồi trước bàn nhỏ ngoài ban công mà vẽ tranh. Ánh sáng ban ngày ấm áp chiếu vào căn phòng làm dịu đi chút giá lạnh.Người đàn ông phóng tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, lại nhìn về phía Đổng Nhược Lam.Cô đang đặt một bảng vẽ thật to trên đùi, tay phải cầm bút chì phác thảo cảnh vật đẹp đẽ trước mắt mình. Đôi mắt Đổng Nhược Lam sáng rực lên, như chứa đựng hàng vạn vì tinh tú, nét cười cô tự nhiên xinh đẹp, hòa vào cảm xúc để họa lên một tuyệt tác.Nhậm Tác Chính đứng ngẩn người ở trước cửa, vì Đổng Nhược Lam đang hướng mặt về cảnh đẹp phía trước, thế nên cô không biết người đàn ông này đã về phòng từ lúc nào.Hắn nhìn tấm lưng nhỏ gầy của Đổng Nhược Lam, nhìn mái tóc dài bóng mượt được cô buộc lên gọn gàng, lại nhìn đến cánh tay mảnh khảnh kia đang điêu luyện lả lướt trước bảng vẽ.Đổng Nhược Lam thích nhìn mây trời rộng lớn, thích đón cơn gió ấm áp mỗi ngày, thích ánh nắng dịu dàng, thích ngắm cảnh đẹp, thích đi đây đó.Cô thích khiêu vũ, thích đàn, thích vẽ, thích tự mình xuống bếp nấu những bữa cơm gia đình.Đổng Nhược Lam khiêu vũ rất đẹp, bước nhảy nhẹ nhàng như lướt đi trên sàn nhảy. Bước chân nhảy rơi đúng vào nhịp mạnh của bản nhạc, chưa từng phạm sai lầm bao giờ. Lúc nhảy, Đổng Nhược Lam luôn mỉm cười thật dịu dàng, nụ cười đó khiến Nhậm Tác Chính say đắm.Cô chơi đàn cũng rất hay, thích nhất chính là