Tiểu Miêu cũng được coi là một chủ nhân khác của Thái Hư Long Phù, Long Thần và Tiểu Miêu là thông qua Thái Hư Long Phù mà kết hợp làm một thể. Lúc Tiểu Miêu mang Thái Hư Long Phù rời đi, thì Tiểu Miêu giống như biến thành ánh mắt của Long Thần vậy.
"Ngươi làm gì đấy." Thời điểm Long Thần chuẩn bị đi vào U Linh chủ thành, Tiểu Miêu mang theo Thái Hư Long Phủ, nhảy từ trên ngực Long Thần xuống đất.
"Không phải ngươi bảo ta vào trước dò xét động tĩnh sao." Tiểu Miêu sao cũng được nói.
Lúc trước Long Thần nói vậy, thật ra chỉ là nói đùa mà thôi.
"Ta tự mình vào, tránh việc ngươi vừa mới tiến vào thì đã bị người khác giết chết trong nháy mắt. Mặc dù ngươi là một con mèo, nhưng mèo mà tùy tiện tới gần bọn họ cũng sẽ bị làm thịt cả thôi." Long Thần nói.
Hắn đang suy nghĩ, đám người Tô Mặc, rốt cuộc là ở trại huấn luyện U Minh quân, hay là ở phủ thành chủ.
Bọn họ bày núi đao biển lửa như thế, chỉ để đợi hắn. Hơn nữa dám cướp miếng thịt trước miệng Sở Thiên Ca, vậy thì chứng minh kế hoạch của bọn họ là lấy được đồ của Long Thần, đồng thời giết chết Long Thần và Diệp Hiên, làm cho không còn ai biết chuyện này. Nếu không, cho dù có đồ, bọn họ cũng sẽ rơi vào tình cảnh bị đuổi giết.
Tiểu Miêu sững sờ nhìn Long Thần một hồi, giống như việc Long Thần quan tâm tới an nguy của nó là một chuyện vô cùng không tưởng nổi. Sau một lúc lâu, nó khinh bỉ cười một tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi đây là quá khinh thường Miêu gia ta rồi. Chỉ dựa vào mấy tên Thần Vũ cảnh nho nhỏ ngu xuẩn kia, mà cũng muốn dùng thần thức tìm Miêu gia ta sao. Gần đây nuốt chửng không ít thần tinh, bản Miêu gia đã sớm không còn là mèo nhỏ lúc trước nữa rồi."
"Hả." Long Thần có chút ngoài ý muốn.
"Thần thức của bọn họ còn chưa thể tìm được ta. Cho dù là thần thức cũng có phân đẳng cấp đó, ví dụ như võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai, tuyệt đối không thể cảm giác được võ giả Thần Vũ cảnh tầng chín ở ngay sau lưng hắn, chính là đạo lý như vậy. Được rồi, ta không nói nhiều, ngươi nhìn cho thật kỹ, xem Miêu gia ta đại phát thần uy đi."
Nói xong, Tiểu Miêu chí cao khí ngang, lắc mình mấy cái rồi tiến vào U Linh chủ thành. Tốc độ của nó cũng nhanh hơn không ít, nếu không, dùng bốn cái chân nhỏ béo mập của nó, không biết phải chạy bao lâu mới có thể chạy tới nơi mà Long Thần muốn đi.
"Đi trại huấn luyện của U Minh quân trước."
Lúc này, Tiểu Miêu đã ở trạng thái ẩn thân, người bình thường cũng không phát hiện ra nó, Long Thần thì ở phía đông thành. Sau khi vào thành, cách đó không xa chính là trại huấn luyện U Minh quân mà hắn từng đi qua, Tiểu Miêu lượn mấy vòng trong trại huấn luyện, kể cả Tử Mặc điện mà Tô Mặc thường ở nhất, cũng không tìm thấy mấy người đó."
Lúc này, ánh mắt Tiểu Miêu giống như ánh mắt của Long Thần vậy.
"Nếu không có trong trại huấn luyện U Minh quân, vậy thì chắc chắn ở phủ thành chủ rồi. Bây giờ Diệp Huyên đã đi rồi, cái phủ thành chủ này cũng tê liệt theo."
Tiểu Miêu không nói hai lời, đảm nhiệm làm nhân công miễn phí, tiếp tục đi về phía phủ thành chủ. Chạy một đoạn đường nhỏ này cũng khiến nó thở hồng hộc, thấy phủ thành chủ ở phía xa xa, Thất Thải Linh Lung tháp cao nhất vẫn ở đó, nhưng đã là cảnh còn người mất.
Thật vất vả, Tiểu Miêu mới chạy tới cửa phủ thành chủ, nó nghỉ ngơi một hồi thầm mắng má nó, sau đó lại đi vào trong phủ thành chủ. Sớm biết như vậy, nó không thèm xung phong nhận việc dò đường này.
Phủ thành chủ là nơi có khả năng nhất bọn họ sẽ ở.
"Đi Tử Huyên điện đi, ta cảm thấy bọn họ sẽ ở chỗ đó. Lúc đến gần nơi đó phải cẩn thận." Long Thần nói.
"Chuyện này còn cần ngươi phải nói sao." Tiểu Miêu không vui nói, lúc lắc cái mông chạy thẳng vào trong phủ thành chủ, nhìn Tử Huyên điện ở phía xa xa.
"Bọn họ ở bên trong, chỉ là..." Long Thần nhanh chóng lấy được tin tức từ ánh mắt Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu cẩn thận tới gần, sau đó leo lên một bức tường. Từ trên đầu tường này có thể nhìn thấy phần lớn cảnh tượng trong Tử Huyên điện. Lúc này trong đó có tổng cộng hai người.
"Tô Mặc lại không có ở đây."
Đúng ra mà nói, thân phận của Tô Mặc có thể dùng truyền tống trận càn khôn, cho dù không thể đi thẳng tới U Minh phủ, thì cũng sẽ tới cạnh phủ thành U Minh phủ, tốc độ phải nhanh hơn Long Thần nhiều, hơn nữa tốc độ bản thân hắn cũng rất nhanh, cho dù thế nào thì cũng phải sớm trở về rồi mới đúng.
Long Thần bỏ qua chuyện của Tô Mặc, đến gần đối phương là cường giả như vậy, Tiểu Miêu cũng có chút khẩn trương, không nhúc nhích ẩn núp. Trong Tử Huyên điện có hai người, một người trong đó là Diệp Hiên. Hắn ngồi trên một cái ghế gỗ, đầu cúi thấp, sắc mặt có chút tái nhợt, hàm răng cắn chặt, xem ra trong lòng có tức giận vô hạn và không cam lòng. Hắn không phải đối phủ của bọn họ, chỉ bởi vì Diệp Hiên hắn còn trẻ, nếu bằng tuổi, tu vi của hắn cũng sẽ sánh ngang với những người này, mọi thứ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Thật là kỳ tài, dưới sự khống chế của ta, ngươi cũng có thể đột phá tới Thần Vũ cảnh tầng hai, đạt được Thần Thức cảnh. Bước đầu tiên có được thần thức rồi, nhưng không có thần tinh có thể bổ sung thần nguyên, nhất định rất khó chịu đi." Ngồi bên cạnh là gia chủ Tô gia, mặc trường bào màu đỏ lửa, tướng mạo ngay thẳng nóng nảy - Tô Dương.
Thực lực của Tô Dương ngang ngửa với Tô Mặc, thậm chí bởi vì hắn là gia chủ, thứ lắng đọng với đạt được nhiều vô cùng.
Diệp Hiên hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời. Một lúc lâu sau hắn khẽ cắn răng nói: "Thông qua bắt giữ người yếu, chế tạo cạm bẫy hấp dẫn đối phương, để mưu cầu bảo vật. Cách làm của Tô gia các ngươi, thật khiến người ta xem thường."
Tô Dương hiếm khi cười mấy tiếng, hắn vuốt ve chòm râu dài, cảm thán nói: "Chúng ta đã là gì chứ, bất quá là mót con cá nhỏ của cường giả Đông Hoàng Cung, bắt chước Sở Thiên Ca mà thôi. Nhưng ta đoán, nếu như
Long Thần trở lại, nhất định sẽ tới nơi này trước. Dù sao thì phủ thành đối với hắn mà nói, nhất định là địa ngục."
"Vô sỉ." Diệp Hiên mắng một tiếng, tiếp tục cúi đầu.
"Đáng tiếc là, mấy ngày trước Tô Mặc bị gọi vào phủ thành, không biết bọn họ tìm Tô Mặc làm cái gì. Nghe Tô Mặc nói, tiểu tử gọi là Long Thần đó rất lợi hại nữa. Lúc hắn đi còn vô cùng cẩn thận dặn dò ta, nhất định phải cẩn thận một chút. Rất ít người có thể khiến Tô Mặc dè chừng như vậy, cho nên đối với Long Thần này, ta thật sự tò mò."
Diệp Hiên cười ha ha nói: "Ngươi quả thật phải làm vậy, thực lực của Long Thần vĩnh viễn không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi đâu. Ngươi muốn dùng Diệp Hiên ta để lấy Xích Huyết Thiên Hoang và chiến kỹ vô danh sao. Nói cho ngươi biết, ngươi còn kém xa."
"Vậy sao." Tô Dương bất đắc dĩ khoát tay, nói: "Nghe nói hắn tu luyện một loại độn pháp, trong nháy mắt tốc độ đã vượt qua Tô Mặc, cho nên ta cũng đã sớm chuẩn bị xong. Vật trân quý nhất của Tô gia chúng ta, cất giấu đã nhiều năm rồi, hiện tại cũng nên lấy ra."
"Thứ gì." Diệp Hiên ngẩn ra. Sau đó hắn dường như nhớ tới thứ gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt, nói: "Là Tử Vực Giới Phù kia sao. Tử Vực Giới Phủ có thể tạo thành Tử Vực Giới giống như lĩnh vực Độc Cô của Đọc Cô gia gia, nhưng năng lực giam cầm cường đại hơn. Trên cơ bản, không hơn mười ngày thì không thể thoát khỏi Tử Vực Giới, trừ phi phá vỡ Tử Vực Giới..."
"Kiến thức của ngươi cũng rộng đấy. Không sai, chính là Tử Vực Giới Phủ cùa Tô gia chúng ta, chỉ cần hắn đi vào Tử Huyên điện này, ta có thể khiến hắn ở trong này mười ngày không ra được. Ta có mười ngày để có thể đánh chết hắn, hơn nữa hắn hoàn toàn không thể chạy thoát, độn pháp gì đó, trong mắt ta đều là phù vân. Chết mới là đường ra duy nhất của hán." Tô Dương cười nói.
"Hèn hạ." Diệp Hiên nổi giận nói.
"Nếu ngươi biết, như vậy thì ta không thể để cho ngươi rảnh miệng nói chuyện nữa rồi, tránh cho ngươi phá hư kế hoạch của ta." Tô Dương là một người cẩn thận, vì tránh cho Long Thần biết chuyện Tử Vực Giới trước thời hạn, hắn chỉ có thể phong bế miệng Diệp Hiên.
"Yên tâm, ngươi bây giờ là tiền đặt cược của ta, trước khi ta đánh chết Long Thần thì ta sẽ không làm gì ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn nói chuyện, vẫn là chờ kiếp sau đi."
Trong cả Tử Huyên điện, đều là nơi lĩnh vực Tô Dương giam cầm, hắn không để cho Diệp Hiên nói chuyện thì Diệp Hiên không thể phát ra được một âm thanh nào.
Mọi chuyện này đều diễn ra trong tầm mắt Long Thần.
"Tử Vực Giới Phù." Long Thần nhức đầu. Nếu như muốn cứu Diệp Hiên, vậy thì sẽ phải đi vào trong, nhưng có Tử Vực Giới Phù ở đó, hắn đi vào rồi không ra được.
Bất kể thế nào, thì đã nghe ngóng được chút tin tức, hơn nữa Tô Mặc còn không có trong U Linh chủ thành, nói sao cũng là chuyện tốt.
"Nếu như chỉ đối phó với một mình Tô Dương, còn có thể liều mạng một lần..." Long Thần nắm chặt quả đấm, không nói hai lời, đi về phía phủ thành chủ. Tốc độ hắn rất nhanh, mặc dù người đến người đi trên đường, nhưng hoàn toàn không có người có thể nhận ra sự tồn tại của hắn.
Người trong thành, đều đang bàn tán về biến hóa kinh thiên xảy ra gần đây. Chuyện của lăng mộ Sát Thần đã dần dần truyền ra, nhân vật nghịch thiên như Long Thần, đã sớm bị truyền tới xôn xao.
"Thật là lâu ngày mới thấy lòng người mà. Không ngờ Tô Mặc nguyên soái lại là người như vậy đấy, lúc đó người hắn thích nhất còn là Diệp Huyên thành chủ mà."
"Khốn khiếp như vậy, thật là nên thiên đao vạn quả. Bây giờ Diệp Huyên thành chủ bị người Đông Hoàng Cung bắt lại rồi, ai có thể đi cứu nàng đây."
"Tên Long Thần gì gì đó, thật sự là khó mà tin được. Nghe nói hắn chỉ mới là Thần Vũ cảnh tầng một, nhưng biểu hiện trong lăng mộ Sát Thần tuyệt đối chấn động tất cả mọi người đó. Hắn là người thắng đậm nhất, nhưng bởi vì không có thực lực bảo vệ bảo vật, mới có thể luân lạc tới mức chó nhà có tang như bây giờ."
"Ta nói, các ngươi có nghĩ rằng tên Long Thần đó sẽ đi phủ thành cứu mỹ nhân thành chủ không."
Nhắc tới vấn đề này, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
"Đi, chính là chết, một tia hy vọng sống cũng không có đâu. Cường giả tên là Sở Thiên Ca kia, nghe nói có danh tiếng vô cùng lớn ở Đông Hoàng Cung, mặc dù nhìn rất lịch sự, nhưng thực chất lòng dạ độc ác, quyết đoán sát phạt. Nhân vật nghịch thiên như Long Thần, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành ban đầu, Sở Thiên Ca chắc chắn sẽ bóp chết hắn từ trong trứng nước, để củng cố địa vị của mình trong lãnh thổ Đông Hoàng."
Sau khi nói tới chuyện này, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.
"Nói thật, không có ai mà lại không quan tâm tới tính mạng của mình cả. Cho nên chờ đi, chờ kỳ tích xảy ra là được."
Thời điểm bọn họ ủ rũ cúi đầu, Long Thần giống như một cơn gió lướt qua nơi bọn họ ngồi tám chuyện trời chuyện đất, chạy tới phủ thành chủ.