Dương Chiến đang đối chiến không có ngu ngốc như đám người ngoài kia.
Mặc dù Long Thần bị hắn đuổi chạy tán loạn, nhưng mà né tránh vô cùng
bình ổn, không hề rối loạn chút nào. Dương Chiến đã dùng hết toàn lực
cũng không thể đánh trúng đối phương, trong lòng hắn đã âm thầm kinh
hãi.
"Không đúng, thực lực hắn chỉ là Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, mặc dù
tránh né không tệ, nhưng khẳng định không có biện pháp công kích."
Nghĩ đến đây, Dương Chiến cười lạnh một tiếng, mở miệng quát lớn:
"Ngươi chỉ biết né tránh mà thôi. Nếu như còn là nam nhân thì quang minh chính đại đánh một trận với ta."
Long Thần trải qua một đoạn thời gian thích ứng đã hiểu được đại khái
thực lực Dương Chiến. Trên phương diện chân khí, hắn còn mạnh hơn đối
phương mấy lần.
Tinh Thần chiến thể thành tựu chút ít nhưng hiệu quả rất lớn, cho dù là
công kích hay tốc độ đều mạnh hơn Long Mạch cảnh đệ tam trọng, lực phòng ngự lại càng biến thái. Long Thần cảm thấy có chỗ dựa vào liền điều
chỉnh trạng thái, bắt đầu tụ lực vào nắm đấm của mình.
"Mãnh Hổ quyền."
"Mãnh Hổ quyền."
Hai đầu quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào nhau.
“Ầm !”
Song phương đều lùi lại phía sau vài bước, cước bộ trầm trọng hất tung
một đám bụi mù. Thậm chí Dương Chiến còn dẫm vỡ mấy miếng gạch ở dưới
chân.
"Cái gì? Lực lượng của hắn tại sao lớn quá vậy?"
Dương Chiến rốt cuộc đứng vững cước bộ, thấy Long Thần lui về phía sau
ngắn hơn mấy bước nhất thời sợ hãi trợn tròn mắt. Bộ dạng rõ ràng là
không dám tin tưởng, đám đệ tử Dương gia ở vòng ngoài đã đứng im bất
động, không còn tên nào buông lời cợt nhã nữa.
"Như thế nào? Một quyền này phù hợp khẩu vị của ngươi không? Dương
Chiến, ngươi thi triển Mãnh Hổ quyền đúng là quá bèo bọt rồi."
Trong lòng Dương Chiến kinh hãi không nói nên lời.
"Mấy ngày trước, hắn không phải là võ giả, chỉ cách mấy ngày đã tăng
cường thực lực lên tới Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, thậm chí đánh bại
Trần Lục. Hiện tại bộc phát thực lực còn mạnh hơn ta, không ngờ hắn ẩn
nhẫn sâu như vậy. Rốt cuộc hắn có mục đích gì?"
Nhìn Long Thần cười nhạo nhìn mình, lửa giận trong lòng Dương Chiến lại bốc cháy dữ dội.
"Không thể nào, hắn không thể nào có thực lực như vậy, nhất định là sử
dụng thủ đoạn nào đó tạm thời gia tăng công lực. Mãnh Hổ quyền là chiến
kỹ bình thường, một chiêu này không thể vượt qua ta được. Ta phải cẩn
thận hơn mới được !"
Nghĩ đến đây, Dương Chiến quát lớn một tiếng, khí thế bạo tăng ép cho
đám đệ tử Dương gia vội vàng lui về phía sau, miệng không ngừng ca thán:
"Dương Chiến ca quả nhiên không giống tầm thường, chỉ tu luyện chiến kỹ
Vẫn Tinh quyền ít lâu đã đạt được thành tựu rồi. Lần này tên kia chết
chắc rồi !"
"Vẫn Tinh quyền !"
Nhìn thấy đối phương đánh tới một quyền cực nhanh, Long Thần mỉm cười không chút hoang mang.
"Không biết xử xong cái tên ngu ngốc này sẽ gây ra bao nhiêu phong ba
đây? Nữ nhân kia sẽ chú ý tới ta mấy phần nhỉ? Thật là mong đợi a...aa
!"
Long Thần không thể không thừa nhận, cách nhìn của Dương Tuyết Tình cực kỳ trọng yếu đối với hắn.
"Tiểu tử này quả nhiên là phế vật, thấy Dương Chiến ca thi triển Vẫn Tinh quyền đã sợ choáng váng rồi."
Long Thần cười khẩy bỏ qua câu nói châm chọc kia, ánh mắt nhìn về phía Dương Chiến lộ vẻ hài hước.
"Vẫn Tinh quyền, ta đây thi triển tốt hơn ngươi một vạn lần."
Dùng Mãnh Hổ quyền đối Mãnh Hổ quyền, dùng Vẫn Tinh quyền cản Vẫn Tinh
quyền. Cái Long Thần muốn chính là đánh sụp tinh thần lẫn thể xác Dương
Chiến. Từ đó cái tên Long Thần sẽ trở thành bóng ma trong lòng hắn,
khiến hắn trọn đời đau khổ, đêm ngủ không yên.
Một đạo Tinh quang đột nhiên lóe sáng, Long Thần sử dụng Tinh Thần chiến thể hỗ trợ Vẫn Tinh quyền bộc phát ra lực chiến đấu trước nay chưa từng có. Đầu quyền của hắn đối chọi với nắm đấm Dương Chiến phát ra thanh âm chói tai.
“A ~!”
Dương Chiến chịu không nổi áp lực há miệng phun ra một búng máu, thân
thể bay ngược về phía sau lăn tròn dưới đất. Còn Long Thần tiếp tục xông lên, một tay kéo lấy cổ áo Dương Chiến.
Những đệ tử Dương gia thấy Long Thần mắt lộ hung quang cũng bị dọa sợ
hãi lui về phía sau. Tất cả mọi người đều không ngờ Long Thần cường đại
đến trình độ này.
"Hắn dùng Vẫn Tinh quyền đánh bại Dương Chiến ca Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, không thể nào !"
"Dương Chiến ca chiến lực ngập trời, tiểu tạp chủng làm sao đánh bại
hắn? Lúc nãy chúng ta không có thấy rõ, nhất định là tên kia sử dụng thủ đoạn ti tiện."
"Không tốt, hình như hắn muốn giết Dương Chiến ca."
Mọi người kinh hồn táng đảm nhìn tới, chỉ thấy Long Thần một tay nắm cổ áo Dương Chiến, tay kia chậm rãi nắm lại thành quyền.
Lúc này miệng Dương Chiến tràn ra máu tươi hiển nhiên
là bị thương không nhẹ, ánh mắt hoảng hốt hoàn toàn mất đi chiến ý.
"Thấy không, lão tử còn mạnh hơn ngươi, danh tiếng phế vật sau này để
lại cho ngươi rồi. Thế nhưng, Dương Chiến ngươi thường xuyên sỉ nhục
ta, nửa đời sau từ từ trả nợ đi. Ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt !"
"Súc sinh !"
Dương Chiến nôn ra một búng máu mới tạm thời điều hòa hơi thở, ánh mắt
hắn nhìn Long Thần lóe lên một tia sát khí. Nhưng lúc này hắn chợt phát
hiện đối phương không còn là kẻ đáng thương dễ ăn hiếp như trước nữa
rồi. Thậm chí, khí thế đối phương phát ra làm cho hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Run rẩy sao?"
Đây chính là kết quả Long Thần muốn thấy, nhưng mà oán hận trong lòng
hắn không thể giải trừ với một quyền đơn giản như thế. Từ nhỏ đến lớn
Dương Chiến khiến hắn đau đớn và tủi nhục khó thể diễn tả bằng lời, đoạn thời gian sau này hắn sẽ từ từ suy nghĩ biện pháp báo thù, một quyền
đánh chết tên này thì quá tiện nghi cho hắn rồi.
Long Thần cười ha hả, chuẩn bị đánh mấy quyền cho hả giận đột nhiên nghe tiếng mắng chửi từ sau lưng truyền tới.
"Dừng tay cho ta !"
Long Thần không cần nhìn cũng biết đó là ai, đó là nữ nhi bảo bối của
đại bá hắn, thực lực xếp hạng thứ hai trong số cao thủ thế hệ trẻ -
Dương Linh Nguyệt.
Lúc này Dương Linh Nguyệt đang vội vàng chạy tới, đi theo phía sau nàng
là hai gã nam tử, một người trong đó cũng là cao thủ rất mạnh.
Một người khác là thiếu niên tuổi tác gần bằng Long Thần, mặt mày hắn lộ vẻ hiếu kỳ khi thấy tình huống ở trước mắt.
Hai người này đều là nhi tử Bạch Triển Hùng, cao thủ trẻ tuổi của Bạch gia.
Long Thần chú ý tới thiếu niên trẻ tuổi hơn tên là Bạch Thế Huân, đây là người thường xuyên xuất hiện tại Phỉ Thúy ngọc lâu, ỷ vào thực lực
cường đại khi nhục Long Thần mấy lần.
Lúc này Bạch Thế Huân nhìn thấy Long Thần đánh bại Dương Chiến nhất thời lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng lùi lại trốn ra sau lưng ca ca của mình.
"Tiểu quỷ nhát gan !"
Long Thần cười nhạt một tiếng, sau đó dời mắt về phía Dương Linh Nguyệt.
"Ánh mắt căm hận như thế, hẳn là cô nàng Dương Linh Nguyệt muốn giết ta đây !"
Long Thần suy nghĩ một hồi liền âm thầm cười lạnh trong lòng.
Mắt thấy Dương Linh Nguyệt cắm đầu xông lên, hắn đột nhiên xoay người,
cánh tay nắm cổ áo Dương Chiến vận lực bộc phát kình khí.
“Vù vù vù !”
Y phục tan nát biến thành vô số mảnh vụn, Dương Chiến trần truồng bị ném ngược về phía nữ nhân kia.
Long Thần cử động như thế làm cho tất cả nữ tử kêu lên thảm thiết, cả
đám người đồng loạt dùng tay che mắt xoay người bỏ chạy. Dương Linh
Nguyệt thấy thân thể trắng bạch bay tới chỗ mình cũng kinh hoảng nói
không nên lời, mặt mày tái nhợt không biết nên làm gì cho tốt.
Trong lúc nhất thời nàng đâu còn tâm tư đuổi giết Long Thần?
Cũng may phía sau nàng còn có hai gã nam nhân, một tên liền vọt tới phía trước đỡ lấy Dương Chiến, trong khi chuẩn bị lấy áo khoác phủ lên người Dương Chiến. Ngay lúc này Dương Chiến đã biết hiện trạng của mình lập
tức gào lên bi thảm, hai chân vừa tiếp đất đã chạy đi như bay, hai cái
mông trắng nõn không ngừng đung đưa qua lại vô cùng “hoành tráng”.