Hàn Vẫn Tinh ồ lên một tiếng, hắn hình như không thường xuyên nói
chuyện, lúc này trầm mặc một hồi, bỗng nhiên ánh mắt nồng nhiệt nhìn
Long Thần, nói:
"Chắc hẳn ngươi đối với ta rất nghi ngờ, thật ra
thì cũng không có gì để giấu ngươi cả, hai mươi năm trước, cũng chính là lúc ngươi ba tuổi, ta cùng Nam Cung Liệt gặp phải một mối nguy hiểm trí mạng. Bọn ta suýt nữa mất mạng, và chắc có lẽ cũng sẽ mất mạng, không
ngờ lại có một điều kỳ diệu xảy ra. Một cường giả siêu cấp đã cứu bọn
ta, làm thế nào để mô tả ta và người đó. Sự chênh lệch giữa chúng ta..."
Hàn Vẫn Tinh vắt hết óc suy tư một trận, nói: "À! Nó giống như ngươi cùng ta bây giờ, ban đầu ta cũng nhìn hắn như thế này."
Long Thần thấy rất kỳ lạ, Hàn Vẫn Tinh nói chuyện này có liên quan gì đến Long Thần, Thật ra là chẳng có liên quan gì,
Vì vậy hắn hỏi: "Cái này có liên quan gì đến ta hay không?"
Hàn Vẫn Tinh vén mái tóc dài trước trán, ngưng mắt nhìn Long Thần, nói: "Có liên quan, đây là ân nhân lớn nhất của ta và Nam Cung Liệt, khi chúng
ta bị bộ tộc vứt bỏ, khi đời người thảm bại nhất, người đó đã cho chúng
ta lý do sống tiếp, có thể nói, tầm quan trọng của ân nhân này trong thế giới của chúng ta, vượt qua tất cả, bao gồm cả Chân Vũ Đế Cung."
Trong chớp nhoáng, khí thế trên người Hàn Vẫn Tinh, khiến cho Long Thần vô cùng kính sợ.
"Cho nên có liên quan gì với ta." Long Thần thận trọng hỏi.
"Có, có liên quan." Hàn Vẫn Tinh nhớ lại hồi ức lúc đó, nói: " Lúc người đó
rời đi, chúng ta hỏi làm thế nào mới có thể báo đáp. Người đó nói nếu
như trong tương lai có một người thiếu niên đi tới chỗ này, tên là Long
Thần, vô cùng bướng bỉnh, lạnh lùng cứng rắn, hơn nữa là một Long Vũ giả hiếm thấy, như vậy..."
Nói đến đây, Long Thần thoáng như sấm sét giữa trời quang, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nếu như trong tương lai có một người thiếu niên đi tới chỗ này, tên là Long Thần, vô cùng bướng bỉnh, lạnh lùng cứng rắn, hơn nữa là một Long Vũ
giả hiếm thấy...
Câu nói này, không ngừng quanh quẩn trong đầu
của Long Thần, bởi vì những lời miêu tả này, chỉ có thể là miêu tả chính bản thân Long Thần,
Đây là chuyện xảy ra ở hai mươi năm trước,
trong hai mươi năm, Lúc mà Long Thần chỉ có ba tuổi, lại có một người
nói chuyện của mình cho hai vị cường giả siêu cấp của ba đại Đế vực..
Lúc đó, Long Thần,chỉ là một cậu bé ba tuổi, một đứa bé cái gì cũng
không hiểu.
Hắn thậm chí ngay cả tính cách của Long Thần cũng hiểu rất rõ.
Điều này làm cho lòng Long Thần làm sao có thể không kích động.
Long Thần thiếu chút nữa nước mắt tràn ra, đôi mắt có màu đỏ máu, trong lồng ngực dường như có cái gì đó đè nặng vậy, không thở được, muốn khóc cũng không khóc được, nước mắt trong suốt lăn dài bên má, đã rất lâu rồi,
Long Thần chưa bao giờ kích động đến vậy, nếu như không phải là hắn kìm
nén, Long Thần sẽ vọt ngay tới trước mặt Hàn Vẫn Tinh, hỏi hắn người đàn ông này, rốt cuộc là ai...
Phản ứng của Long Thần, vẫn trong dự
liệu của Hàn Vẫn Tinh, Hàn Vẫn Tinh bỗng nhiên cười, nói: "Nếu như không sai, hắn thật sự giống như thần vậy, ngay cả chuyện xảy ra hai mươi năm sau đều biết, một đứa bé ba tuổi, hắn lại có thể biết tương lai sẽ có
một võ giả tên là Long Thần, hơn nữa tính cách của Long thần là vô cùng
bướng bỉnh, sẽ là lạnh lùng cứng rắn, điều này giải thích, ngươi nhất
định vẫn luôn được hắn nuôi dưỡng, cái tên Long Thần này…
Vừa
nói, ánh mắt của Hàn Vẫn Tinh dường như cũng có chút nước mắt, hắn nhìn
Long Thần, ánh mắt sáng rực, nói: " Từ nước mắt và sự kích động của
ngươi, ta đã đã nhìn ra, chắc hẳn ngươi biết hắn rốt cuộc là ai, ta nói
ra tên của hắn, ngươi nhất định sẽ biết, năm đó ta cầu xin người đó rất
lâu, mới biết tên của vị ân nhân này."
"Hắn tên là Long Thanh Lan."
Long Thần lau hai hàng nước mắt trên khuôn mặt đỏ bừng, ổn định lại ưu tư của bản thân, giọng nói có chút khàn khàn nói.
Hắn sớm đã không phải là một đứa bé, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ Long Thần đã là một nam tử hán đại trượng phu chân chính, hắn có thể
chịu đựng rất nhiều chuyện, nhưng dù thế nào, chuyện liên quan đến cha
hắn là điểm yếu ớt nhất trong lòng hắn.
Người đàn ông này, ấn
tượng của Long Thần với ông ấy, cũng giống như Hàn Vẫn Tinh, cả ngày
sống mơ mơ màng màng, làm bạn cùng rượu, ấn tượng rõ ràng nhất trong
thần chí hắn chính là ngày cuối cùng hôm đó, hắn dùng giọng đùa giỡn nói với Long Thần là hắn sắp chết, sau đó hắn chết thật.
Long Thần tự tay mai táng hắn.
Nếu như không phải là trải qua nhiều chuyện như vậy, trưởng thành nhiều như thế này Long Thần không thể dùng giọng bình thản như vậy, nói ra tên
của hắn.
"Nếu như ta đoán không sai, hắn là cha ngươi." Hết thảy phải được chứng thực, khóe miệng Hàn Vẫn Tinh toát ra một nụ cười châm
điếm, lời nói của hắn, cũng gián tiếp khẳng định lời của Long Thần vừa
mới nói.
Hai mươi năm trước, lúc Long Thần ba tuổi, đã từng đến
Đế vực. Người đàn ông này đã từng giúp Nam Cung Liệtvà Hàn Vẫn Tinh,
chính là cha Long Thanh Lan của Long Thần,.
Trong ấn tượng của
Long Thần lúc ba tuổi. Long Thanh Lan đã là một người tàn phế, trờ thành một đại phế vật, trở thành trò cười của trấn Bạch Dương, là đối tượng
để mọi người phỉ nhổ.
Từ điểm này, Long Thần có một chút kích
động. Điều này có ý nghĩa rằng người cha trong mắt hắn, căn bản không
yếu đuối như hắn tưởng tượng.
Người nhất định là một cường giả
siêu cấp, rất nhiều chuyện đã giấu Long Thần. Một người bình thường căn
bản không thể có bảo vật thần bí nghịch thiên như Long Ngọc. Trong chiến kỹ của một gia tộc nhỏ, căn bản sẽ không cất giấu tinh huyết Tổ Long.
Hai thứ đó nhất định là có người sắp đặt, mà người này chỉ có thể là
Long Thanh Lan.
Trong tâm trí Long Thần hiện lên hình bóng của
người đàn ông này, vô cùng mơ hồ, Long Thần thậm chí không nhớ rõ cha
hắn rốt cuộc có hình dáng như nào, hơn thế là một người rất mơ hồ, nhưng vẫn khắc ghi trong lòng hắn.
Cả đời này, Long Thần giống như chỉ gọi qua vài lần tiếng phụ thân.
Nếu như không phải là gặp phải cảnh ngộ lúc tuổi thơ. Long Thần sẽ không có tính cách bền bỉ như bây giờ, hắn cũng vì bị người khác xem thường, rốt cuộc đến khi hắn lột xác. Hắn mới biết đàn ông không thể thiếu thứ gì.
Nếu bạn không mạnh mẽ với chính mình, bạn không thể mạnh mẽ với
người khác.
Có lẽ, tất cả những thứ này đều nằm trong sự sắp đặt của phụ thân, chỉ vì tạo nên tính cách của mình hay sao.
Long ngọc thần bí, người giữ lại cho mình.
Tinh huyết truyền thừa của Thái Cổ Huyết Linh Long. Cái thứ mà làm cho cả đại lục Long Tế sôi sục, người cũng giữ lại cho mình.
Vậy còn có cái gì không phải là người an bài.
Như vậy trong lòng Long Thần còn có một vấn đề quan trọng nhất, người đã chết thật rồi sao.
Người chết ở trấn Bạch Dương, rõ ràng không phải là chết thật, cũng hoàn toàn không thể nói rằng Long Thanh Lan giả vờ chết.
Long Thanh Lan đó có phải là phân thân hay không, ngay cả Kiếm Hoàng của
Hoàng thành Bích Ương cũng có hai thân thể, càng không cần phải nói là
Long Thanh Lan.
Nhưng là, nếu như hắn không chết. Tại sao hắn
phải sinh một đứa con trai, sau đó đem tinh huyết của Thái Cổ Huyết Linh Long, còn có bảo vật Long Ngọc thần bí giao cho Long Thần. Người tu
luyện có thế sống hàng vạn tuổi, chính người xưng bá thiên hạ, không tốt hơn sao.
Bất kể như thế nào,Long Thần đều hy vọng người còn sống.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn Hàn Vẫn Tinh, Long Thần chỉ hỏi một từ: "Từ đó về
sau, ngươi có gặp lại người không, người còn sống hay không?"
Ánh mắt Long Thần dường như mong đợi. Làm cho Hàn Vẫn Tinh không biết làm
sao, hắn khổ sở lắc đầu, nói: " Không bao giờ nhìn thấy ông ấy một lần
nữa, vấn đề ngươi hỏi, ta cũng muốn hỏi ngươi, nhưng hiển nhiên ngươi ta cũng sống trong mơ hồ, điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi là, cha
ngươi hắn tuyệt đối không phải là một người bình thường, nói như thế nào đây, con đường võ đạo, bất kể làm sao tiến về trước, cũng sẽ phát hiện
phía trên còn có kẻ mạnh hơn..."
"...Chân Vũ Đế Cung của chúng
ta, mạnh nhất tất nhiên là Chân Vũ Đại Đế, có thể cả đời ta đều không
gặp đượcChân Vũ Đại Đế. Dưới Chân Vũ Đại Đế còn có mấy cường giả, ta đều đã gặp, nhưng bọn họ cho ta cảm giác, mặc dù không động thủ, nhưng luôn cảm thấy cha ngươi ở trên bọn họ, đây xem như là một loại trực giác,
hoặc là ảo giác, có lẽ sức mạnh cũng bằng một nửa, nhưng mà chắc chắn
người sẽ không phải làChân Vũ Đại Đế, ta nghe qua giọng nói của Chân Vũ
Đại Đế, cảm giác hoàn toàn không giống."
Một chuỗi lời nói, cũng khiến Long Thần tuyệt vọng,
Nhưng hắn không từ bỏ.
"Nếu như cha ta đã sắp xếp,thì ta sẽ theo con đường này mạnh mẽ đi tiếp,
cuối cùng có một ngày, ta có thể tiếp xúc cấp bậc của người, khi đó ta
có thể biết. Rốt cuộc người có chết hay không, nếu như người còn sống,
người ở chỗ nào, tại sao người phải ban cho ta những thứ này..."
Long Thần thở phào nhẹ nhõm. Những lời hôm nay của Hàn Vẫn Tinh, càng kích
phát ý chí chiến đấu của hắn, khiến cả người hắn xuất hiện một trận lột
xác to lớn.
Bắt đầu từ hôm nay, Long Thần không chỉ sống vì mình, đồng thời cũng có Tiểu Hi, cũng vì Long Thanh Lan mà phấn đấu. Hơn nữa
đám người Mạc Tiểu Lang và Dương Linh Thanh, đều đang đợi sự mạnh mẽ của Long Thần.
Hôm nay đi tới bước này, đã không dễ dàng.
Long Thần và Hàn Vẫn Tinh yên lặng thời gian dài như vậy, tâm tình của hai người cũng rất nặng nề.
Một lát sau, Hàn Vẫn Tinh bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, hắn cắt đứt suy tư của Long Thần, trịnh trọng nói: "Ban đầu ta nguyện ý vì ân nhân làm
trâu làm ngựa, nhưng mà người khéo léo từ chối, người nói cho ta, nếu
như tương lai người có thể tới nữa, như vậy thì để cho ta và Nam Cung
Liệt trợ giúp người, đây cũng chính là lý do chúng ta canh giữ ở Thánh
Vũ Cung, cho nên..."
Nói đến đây, Hàn Vẫn Tinh quỳ một chân trên
đất, bình thường hắn giống như người điên, lần đầu tiên trịnh trọng như
vậy, nói với Long Thần: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thiếu chủ
của Hàn Vẫn Tinh ta, phân phó của ngươi, chính là mệnh lệnh đối với ta,
vào nơi dầu sôi lửa bỏng, có chết cũng không chối từ, đồng thời những
lời này ta cũng thay Nam Cung liệt nói. Mặc dù đầu óc của người này rất
đơn giản, nhưng là sự nhiệt tình với ân nhân, lại vượt xa ta."
Long Thần xấu hổ, tình huống này hắn không nghĩ đến, vội vàng đỡ Hàn Vẫn
Tinh dậy, Long Thần bèn vội vàng nói: "Tiền bối, người đứng lên trước."
Sau khi đỡ hắn đứng dậy, Long Thần có chút nhức đầu, có một cường giả như
vậy bao bọc, đây tuyệt đối là kim bài miễn tử, là chuyện tốt siêu cấp,
sau này ở trong Chân Vũ Đế Cung, Long Thần tuyệt đối không thể xông pha
rồi.
Nhưng mà để cho một cường giả trung với thiếu chủ như mình
như vậy. Sau này, họ ăn nói nhún nhường, còn mình thì vênh mặt hất hàm
sai khiến họ. Long Thần quả thật không quen làm như vậy, nhân cách của
hắn cũng bài xích loại chuyện như vậy xảy ra.
Long Thần làm
chuyện gì cũng sẽ không dây dưa, mà là sấm rền gió cuốn, trong lòng hắn
rất rõ ràng, muốn cho Hàn Vẫn Tinh và mình giữ một khoảng cách, sau này
khi làm ra những chuyện không hay không biết, cũng đừng gọi cái gì Thiếu chủ, hắn chắc chắn sẽ không bằng lòng.