Long Thần lạnh lùng nói:
"Nếu như các ngươi còn có đầu óc thì
lấy giải dược ra mau đi. Chúng ta có thể đợi, nhưng mà Bạch Thế Kỷ hình
như chịu không nổi a…aa? Nhìn đi, đã thành bộ dáng này rồi, đoán chừng
sống không quá nửa nén nhang."
Tính mạng Bạch Thế Kỷ nguy trong sớm tối, bây giờ không cứu khẳng định sẽ chết rớt.
Bạch Triển Hùng không cam lòng, Long Thần biểu hiện làm hắn nhớ lại gã
nam tử năm đó khiến hắn khuất nhục. Nhưng mà tính mạng nhi tử nằm trong
tay người ta, hắn đành phải nhỏ giọng nói:
"Phụ thân, hôm nay chúng ta … thất bại..."
Gia chủ Bạch gia nhìn sang lão tổ Dương gia, trong lòng cũng không muốn kết thúc như thế này.
Hắn bày ra kế hoạch lớn như vậy lại bị hủy trong tay tiểu tử vô danh Long Thần, hắn như thế nào cam tâm?
Bạch Triển Hùng cũng biết hôm nay phát sinh biến hóa hoàn toàn là vì Long Thần, trong lòng hắn hối hận không thôi:
"Ban đầu phái người ám sát hắn chỉ là cảm thấy tiểu tử này phiền toái,
có thể ảnh hưởng tâm ý Dương Tuyết Tình. Không nghĩ tới cuối cùng để cho hắn phá hủy đại kế của Bạch gia."
Hắn tiến lại gần nói vào tai gia chủ Bạch gia:
"Phụ thân, đợi sự kiện kia kết thúc, Nhị thúc hẳn là rảnh rỗi một đoạn
thời gian. Có khi hắn còn dẫn theo bằng hữu Xích Huyết Thánh giáo trở về hỗ trợ. Đến lúc đó Dương gia tránh không khỏi lòng bàn tay chúng ta.
Chúng ta cứ nhẫn nhịn vài ngày, tính mạng Thế Kỷ và Thế Thần quan trọng
hơn..."
Bạch Triển Hùng và gia chủ Bạch gia trao đổi đều bị Long Hi tường thuật lại cho Long Thần.
Long Thần khẽ nhíu mày, bởi vì hắn không hiểu hết ý nghĩa trong đó.
Nhưng hắn có thể khẳng định Dương gia hôm nay tránh thoát một kiếp, sợ
rằng cuộc sống ngày sau cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bạch Triển Hùng
nhắc đến Xích Huyết Thánh giáo hẳn là một thế lực nào đó rất lớn.
Tâm tư gia chủ Bạch gia bắt đầu dao động.
Hắn cũng hiểu kế hoạch ngày hôm nay coi như thất bại triệt để, cuối
cùng hắn đành phải phất tay áo, mở miệng nói với lão tổ Dương gia:
"Giải dược có thể cho các ngươi, tốt nhất đừng có giở trò mờ ám. Chỉ
cần một trong bốn Tôn nhi của ta xảy ra chuyện, ta khẳng định sẽ liều
mạng với các ngươi không chết không thôi."
Dương gia là phe
chịu nạn lại không hề bị thương, cuối cùng tất cả mọi người rời khỏi nơi này an toàn. Về phần đấu tranh sau này tự nhiên cứ để sau hẵng tính.
Lão tổ Dương gia cũng không muốn phát sinh sự cố, cười nhạt nói:
"Đưa giải dược ra đây, ta bảo đảm bọn họ không có chuyện gì !"
Gia chủ Bạch gia lấy ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo, đây chính là giải dược Mộng Yểm hoa.
Bạch gia không có trúng độc là nhờ uống trước giải dược.
Mộng Yểm hoa cũng là một loại linh dược, chỉ cần ăn cả rễ và hoa sẽ có tác dụng tăng trưởng công lực.
"Như vậy đi, ngươi đưa giải dược cho chúng ta, ta thả trước hai người.
Sau khi chúng ta khôi phục sẽ thả tiếp hai người còn lại."
Lão tổ Dương gia thản nhiên nói.
Lão tổ Dương gia cẩn thận là chuyện thường tình, gia chủ Bạch gia trực tiếp ném giải dược tới, cười lạnh nói:
“Dương Thương Khung, mấy chục năm nay ngươi không có một chút quyết
đoán. Hôm nay ta mệt rồi, không muốn chơi đùa tâm tư với các ngươi. Thế
nhưng, kế tiếp các ngươi làm việc gì cũng phải cẩn thận, sau khi ra khỏi cửa Bạch gia, quan hệ hai nhà chúng ta như nước với lửa."
Lão tổ Dương gia ra hiệu cho Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt buông tha Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh.
Lão tổ Dương gia tự mình kiểm tra giải dược Mộng Yểm hoa.
"Phụ thân, để ta thử trước !"
Dương Tuyết Tình đột nhiên nói.
"Bạch gia quỷ kế đa đoan, không thể tin tưởng bọn họ. Ngươi là võ giả
mạnh nhất của chúng ta, nếu ngươi bị ám toán thì chúng ta xong đời."
Lão tổ Dương gia cười cười nói:
"Không sao, Tình nhi, hôm nay phụ thân có lỗi với ngươi !"
Vừa nói dứt lời, hắn ngửa cổ uống một ngụm giải dược, sau đó đưa bình
cho Dương Thanh Huyền, ngồi xuống vận công điều tức. Không tới nửa khắc, trên người hắn bộc phát khí thế hùng hồn, ánh mắt sắc bén mở ra nhìn
vào Long Thần
"Giải dược là thật, các ngươi phục dụng đi !"
Có lão tổ Dương gia thử trước, những người còn lại vội vàng phục dụng
giải dược. Một lát sau, toàn bộ mọi người đã khôi phục thực lực, căn bản không phải sợ Bạch gia giở trò quỷ.
Lão tổ Dương gia nói với Long Thần: "Thả bọn họ đi, từ ngày hôm nay danh tiếng của ngươi hẳn là
lan truyền khắp chốn. Ta biết ngươi ưu tú hơn bọn họ rất nhiều."
Long Thần vốn có dự định giết chết Bạch Thế Kỷ để phá hủy lễ kết hôn
của Dương Tuyết Tình. Nhưng mà hiện tại sự tình biến hóa quá lớn, hắn
cũng không cần làm vậy nữa rồi.
Về phần Bạch Thế Kỷ rõ ràng
không phải là đối thủ của hắn, sau này muốn giết lúc nào thì giết, Long
Thần hoàn toàn không có hứng thú.
Hắn tùy tiện ném hai tên kia về phía đám người Bạch gia.
Sau khi thành viên Bạch gia tiếp lấy mới biết được thương thế trên
người bọn họ nặng đến mức nào, thế là cả đám người trợn trắng mắt nhìn
chằm chằm
Long Thần.
Bạch Triển Hùng gằn giọng nói:
"Ngươi tuyệt đối không sống quá mười ngày, tốt nhất nên mua sẵn quan tài đi !"
"Lão tử cũng không muốn làm thế, chỉ là hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Thật lạ ngại quá !"
Long Thần nhún nhún vai, cười nói.
Kịch vui ngày hôm nay rốt cuộc hạ màn.
Nguyên bản muốn tiêu diệt Dương gia, bởi vì Long Thần xuất hiện đột
ngột làm phát sinh biến cố. Chẳng những Bạch gia thất bại, mà bốn tiểu
bối tiềm nặng cực cao trọng thương gần chết. Dương gia gặp nạn ngược lại không hề thương tổn chút nào, lúc này ánh mắt mọi người Long Thần đã
biến đổi hoàn toàn.
Trong đó có người kính nể, có người cảm kích, thậm chí là e ngại, sợ hãi...
Lão tổ Dương gia bị huynh đệ của mình ám toán suýt chút nữa gia tộc bị
hủy. Cho nên hắn không nói nhiều một câu, sắc mặt âm trầm dẫn đám người
Dương gia rời đi.
Dương Tuyết Tình vẫn mặc y phục tân nương im lặng đi theo mọi người.
Thời điểm bước qua đại môn, Long Thần lẳng lặng nhìn sang Dương Tuyết
Tình, ngoài ra còn có Dương Vân Thiên đang bị dày vò trong đau khổ.
Nhi tử Dương Chiến của hắn tự tử là vì Long Thần sỉ nhục, hắn dĩ nhiên hận chết người này.
"Chiến nhi, Chiến nhi, khi nào ta mới có khả năng báo thù cho ngươi,
hắn bây giờ đã có thực lực giết chết võ giả Long Mạch cảnh đệ thất
trọng. Ta đáp ứng phụ thân không được động tới hắn trước Liệp Yêu đại
hội, nhưng mà bây giờ Liệp Yêu đại hội đã qua, bản thân ta lại không
đánh lại hắn. Ta nên làm gì đây ?"
"Nếu chờ thêm một đoạn
thời gian, ta khẳng định mất đi năng lực giết hắn, ta vĩnh viễn không
thể giết hắn báo thù cho ngươi rồi."
"Chiến nhi, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi hận hắn không? Đúng, ta cũng hận hắn,
nhưng mà hôm nay hắn đã cứu Dương gia."
Hắn chỉ cách Long
Thần có mấy bước chân mà thôi, nhưng mà trong lòng Dương Vân Thiên giãy
dụa mãi vẫn không thể hạ quyết tâm.
Tất cả mọi người đang đắm chìm trong cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, ngay cả Long Thần
cũng quên mất Dương Vân Thiên là kẻ thù của mình.
Dương Vân
Thiên nhớ lại quãng thời gian chung sống với nhi tử, oán hận trong lòng
dần dần tăng trưởng. Hắn nghĩ tới qua hôm nay sẽ không còn cơ hội đối
phó Long Thần, sắc mặt hắn tái nhợt, cặp mắt lộ vẻ điên cuồng.
Hắn đang đứng ở vị trí rất gần Long Thần, đột nhiên tung ra Vẫn Tinh quyền đánh tới nhanh như chớp.
“Hả?”
Ở khoảng cách này, Long Thần chỉ có thể dùng tay ngăn cản.
Đây là một quyền nằm ngoài dự liệu của hắn, lực lượng lại mạnh chấn cho hắn khí huyết quay cuồng.
“Vù !”
Thân thể Long Thần bay thẳng ra xa, phương hướng đúng lúc là vị trí đám người Bạch gia đang đứng.
Sự tình đột biến khiến cho mọi người giật mình kinh hãi, còn đám người Bạch gia thì cười rú lên như điên.
Tại thời khắc này, tất cả mọi người Dương gia đều trợn mắt nhìn chằm chằm Dương Vân Thiên.
"Nhị ca, ngươi điên rồi hả ?"
Dương Tuyết Tình nhất thời kinh hãi, nhưng lúc này không ai quan tâm
trách phạt Dương Vân Thiên. Ba người lão tổ Dương gia, Dương Thanh Huyền và Dương Tuyết Tình lập tức dốc toàn lực lao về phía Long Thần.
Dương Vân Thiên đánh ra một kích bất ngờ đã làm cho Long Thần bị
thương, đồng thời lực lượng xung kích đẩy ngược hắn bay đi, trong lúc
nhất thời khó thể bình ổn thân thể.
Trong quá trình bay giữa
không trung, hắn nghĩ đến địa điểm mình rơi xuống chính là vòng vây đám
người Bạch gia cũng sợ hết hồn.