Nghe nói tôi dùng que phát hiện có thai, mẹ chồng và Mẫn Duệ Kỳ bắt đầu thay phiên nhau khuyên tôi, nói vẫn chưa đủ tháng, không cần đi bệnh viện kiểm tra, ít nhất phải chờ đủ tháng rồi tính.
Sau đó lại đủ câu nói cổ hũ như trước ba tháng không được cho người ngoài biết.
Có lẽ do họ quá nghiêm túc, tôi cũng bị sự xuất hiện đột ngột của đứa bé làm cho mơ hồ, hơn nữa còn mệt, nghĩ gì dù cũng đợi một tháng, không phải vấn đề gì.
Nhưng kỳ lạ là rõ ràng đã có thai, mẹ chồng vẫn bảo tôi phải uống thuốc Bắc, nói là cần uống đủ một tháng, còn nói bí phương sinh con này quả nhiên có tác dụng, phải uống kiên trì.
Nói chung bà ấy và Mẫn Duệ Kỳ cứ liên tục khuyên tôi, một người ôn tồn, một người khom lưng cúi đầu dỗ dành, cuối cùng tôi vẫn uống.
Hơn nữa vì dạo này buổi tối tôi không ngủ được, mỗi đêm trước khi tôi ngủ mẹ chồng đều đốt chút huân hương trước phòng tôi, nói là để yên giấc.
Huân hương kia đúng là tươi mát, rất hữu dụng, ban ngày tôi mệt mỏi, buổi tối ngủ rất sâu.
Từ hôm ấy, tôi có cảm giác bụng mình từ trướng trướng trở nên cứng cứng, hơn nữa có thể cảm nhận rõ bụng càng ngày càng lớn.
Tôi giục Mẫn Duệ Kỳ dẫn đi bệnh viện kiểm tra, anh nói đang bận thi viên chức ở trường, chỉ có lệ với tôi, nói rằng khó chịu là do lần đầu mang thai nên bị tâm lý, bảo tôi đừng suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng quái gở là tôi không hề đem chuyện mang thai đi kể, nhưng mấy dì hàng xóm vừa nhìn thấy tôi liền thay đổi sắc mặt, nói tôi khi mang thai không được làm cái gì, nên thế nào để thai nhi tốt hơn.
Thỉnh thoảng còn có người nói tôi thật may mắn, chỉ mới mang thai, mỗi ngày mẹ chồng đã hỏi thăm khắp nơi xem có ếch xanh không để tôi bồi bổ, gần nhà không bán, bà còn ngồi xe ra ngoại thành bắt ếch xanh cho tôi.
Tôi tò mò hỏi, sao mọi người biết.
Một dì cười hì hì nói: "Cháu không thấy mẹ chồng cháu vui đến mức muốn lật tung cả bầu trời à, ngoại trừ việc cháu có thai thì còn chuyện gì vui đến vậy.
Gặp được mẹ chồng tốt thế, cháu đúng là may mắn."
Nghe họ luyên thuyên, tôi cứ có cảm giác quái quái.
Vất vả lắm mới chờ tới một tháng, tôi cảm nhận rõ bụng mình lớn hơn, thậm chí còn phình phình trướng trướng, dù cố tình mặc quần áo rộng thùng thình cũng có thể nhìn thấy cái bụng hơi phồng lên, còn rõ hơn người ta mang thai ba bốn tháng.
Cũng không biết có phải do uống thuốc Bắc không, tôi cứ cảm thấy trên người mình có mùi lạ, chỉ cần hoạt động một chút là ra mồ hôi, đừng nói là đồng nghiệp, ngay cả chính tôi cũng ngửi thấy mùi tanh ấy.
Hơn nữa mồ hôi hình như càng ngày càng dính, cứ như chất nhầy vậy.
Hầu như ngày nào tôi cũng giục Mẫn Duệ Kỳ đưa tôi đi bệnh viện, nhưng gần đây anh bận tới mức đi sớm về muộn, mỗi lần gọi điện nếu không phải đang họp thì là đang đi học.
Định tự đi bệnh viện, kết quả mẹ chồng lại khuyên nhủ một phen, mấy dì trong khu cũng mượn cớ tới nhà tặng đồ hoặc là đưa trứng gà đường đỏ.
Sau đó còn cố tình dặn tôi đừng đi bệnh viện quá sớm.
Nói là thai nhi chưa thành hình, đi siêu âm sẽ khiến thai nhi bị dị dạng.
Hoặc là thai nhi chưa ổn định.
Còn có người thẳng thắn hơn, nói người hiện đại yếu ớt, bọn họ lúc trước sinh con đâu cần đi kiểm tra, đều ở nhà tự sinh.
Gần đây vì hay ra mồ hôi và vấn đề cơ thể nên gần như tôi không ra ngoài, mấy dì vẫn tới thăm, mẹ chồng gọt trái cây tiếp đãi, dáng vẻ hào hứng cứ như tôi sắp sinh vậy.
Nhưng trong nhà người tới người đi, mấy dì đó lúc nào cũng ra vẻ tốt cho tôi, tôi đừng có không nghe họ khuyên.
Có người cộc tính còn mắng tôi có mẹ chồng tốt như vậy còn ra vẻ, sau đó còn kể lể cuộc đời của mình.
Tôi khó chịu, nói với mẹ chồng sau này đừng cho người ngoài vào nhà.
Mẹ chồng luôn cười hì hì: "Người ta cũng có ý tốt, chúng ta đâu thể đuổi hàng xóm quê nhà mang đồ sang tặng đúng không?"
Nếu tôi còn muốn nói gì đó, bà ấy sẽ xụ mặt.
Không quá hai ngày, cả khu đều biết tôi mang thai, mẹ chồng và ông xã đều rất vui, cung phụng tôi như hoàng hậu, không thể làm ồn, ngay cả nhà hàng xóm cũng không được đi.
Nghe mấy tin đồn nhảm nhí, thiếu chút nữa tôi bị tức chết.
Gọi điện cho Mẫn Duệ Kỳ, anh vẫn qua loa có lệ.
Cứ thế kéo dài tới tháng thứ hai, bụng tôi đã không che được, thật sự như mang thai năm sáu tháng.
Đồng nghiệp cũng biết tôi có thai, cười hỏi tôi có phải sinh đôi không, nếu không sao lại lớn như vậy.
Nhưng kỳ lạ là ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi đều không đúng lắm, có thể do gần đây tôi hay bị ồn ào làm cho bực bội.
Tôi lên mạng tìm hiểu, đều nói người mang thai tính tình sẽ thay đổi.
Hôm nay sau khi tan làm, tôi vác cái bụng to thật sự rất mệt, không muốn về nhà nghe mấy bà già đó dông dài.
Nghĩ đến việc nửa tháng nay Mẫn Duệ Kỳ đều ở trường, tôi lái xe đi thăm anh.
Trên đường nhìn có ba mẹ nắm tay con mình tươi cười đi lại trên vỉa hè, thật ra tôi cũng hâm mộ.
Khi tôi còn nhỏ ba mẹ rất tốt với tôi, mùa xuân dẫn tôi đi thả diều, mùa hè dẫn tôi ra ngoại ô bắt cua, mùa thu dẫn tôi đi nhặt lá cây, nhặt hạt dẻ, mùa đông cùng tôi làm người tuyết, làm đường hồ lô.
Nếu ba mẹ còn sống, tôi sẽ không mông lung như bây giờ.
Chắc tôi và Mẫn Duệ Kỳ cũng có thể làm ba mẹ tốt.
Nhưng rõ ràng anh nói ba mẹ tôi không còn, sau này anh sẽ chăm sóc tôi, nhưng bây giờ tôi mang thai, anh lại vì công việc ngay cả nhà cũng không về, còn không có ý định