Người đàn ông ấy ở rất gần, gương mặt vốn mơ hồ cũng trở nên hết sức rõ ràng.
Mặt anh góc cạnh, da trắng đến mức gần như trong suốt, hàng mi dài, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ như máu.
"Trốn tôi?" Đây là lần thứ hai tôi nghe giọng anh, lần này không khàn như trước, thay vào đó là sự êm dịu khiến tai tôi có hơi ngứa ngáy.
Lúc nói chuyện, cơ thể mềm như rắn nghiêng về phía trước, chóp mũi cọ vào mặt tôi.
Tôi vốn ngừng thở lập tức ôm chặt chăn sợ sệt lui về phía sau.
Nhưng anh lại duỗi tay giữ gáy tôi lại, kéo đầu tôi về phía trước.
Tư thế này kết hợp với việc anh đến gần, rõ ràng lầ muốn cưỡng hôn!
Tôi sợ tới mức vội trốn sang một bên, nhưng anh lại dựa vào người tôi, một nhoáng như muốn lao vào lòng tôi, tôi vừa cử động liền cứng lại.
"A!" Anh đột nhiên khẽ cười, buông lỏng tay, đầu đong đưa trái phải, hứng thú nhướng mày nhìn tôi.
Chờ anh buông tay, tôi mới nhớ phía sau là TV, khi nãy nếu tôi còn lùi nữa có khả năng sẽ đụng vào đầu.
Thấy anh cười rộ, cũng không làm chuyện gì quá đáng, bản năng sợ rắn này, vị tiên này, tinh linh này dần giảm bớt.
Tôi thở hổn hển, ngước mắt nhìn gương mặt kề sát tôi, cố nén nỗi sợ, hứa: "Tôi sẽ đưa anh về."
Không phải hai lần anh đều yêu cầu việc này sao?
"Được." Anh duỗi tay giúp tôi chỉnh lại tóc, chậm rãi đến sát bên tai tôi, "Khiến em gặp xui xẻo không phải tôi."
Tôi sửng sốt, đảo mắt nhìn anh.
Anh nhẹ giọng: "Tên đàn ông kia của em còn dùng thứ khác mượn may mắn của em."
Sau đó anh kéo tay tôi, ngậm lấy ngón tay ghim kim lấy máu.
Tôi tưởng hắn muốn hút máu nhưng lại không dám lộn xộn, sợ tới mức nắm chặt chăn, nhìn anh chằm chằm.
Nghĩ dù gì đã hút một tháng, lần này hút thêm một chút cũng không chết được.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng ngậm một cái, đầu lưỡi hơi lạnh liếm vết thương rồi buông ra.
"Bảo người bày bố trận pháp này đi tìm người phụ nữ kia.
Em đừng đi, nguy hiểm." Anh nhìn tôi, hàng lông mày nhíu lại, "Chờ em đưa tôi về, em muốn gì, tôi đều cho em."
Kế tiếp, cơ thể anh uốn éo, chậm rãi lùi về sau.
Lùi được vài bước, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, anh lại nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng nói với tôi: "Tôi tên Bạch Nguyên Trạm, nếu gặp nạn, em có thể gọi tên tôi." Anh mỉm cười, kề sát bên tai tôi, "Chỉ riêng em gọi được thôi."
Sau đó anh liền biến mất.
Đến khi không còn thấy anh, tôi sợ tới mức không thể ngồi yên trên tủ TV, trượt chân ngã xuống đất, căng thẳng nhìn đầu ngón tay bị anh ngậm trong miệng của mình.
Cứ sợ sẽ bị hút khô máu, biến thành bộ xương khô như trong phim.
Nhưng lúc này cảm giác châm chích trên đầu ngón tay hình như đã không còn.
Khi nãy huyết xà kia nói người khiến tôi gặp xui xẻo không phải anh?
Hơn nữa, anh cũng không làm chuyện đó với tôi.
Tôi ngồi liệt dưới đất một lúc lâu mới đứng dậy đi gõ cửa phòng ngủ.
Gõ mấy cái không thấy cửa mở, sợ Tần Cầm xảy ra chuyện, may mà cửa phòng không khóa trái, tôi vội mở cửa chạy vào.
Lại thấy Tần Cầm ngất xỉu cạnh cửa, tôi vội đánh thức cô ấy, mới biết lúc dựa vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, không biết sao cô ấy lại thiếp đi.
Xác định cô ấy không sao, tôi mới thở phào, vội bảo cô ấy gọi điện cho học trưởng Cố.
"Em nói anh ta còn cho em biết tên của anh ta? Chứng minh anh ta rất có thành ý, sẽ không hại em, nếu em gặp nguy hiểm có thể gọi anh ta tới cứu." Học trưởng Cố thở phào, rồi nói chờ anh trở về.
Nghe học trưởng Cố nói vậy, tôi và Tần Cầm cũng yên tâm.
Ít nhất con huyết xà kia cũng chính là Bạch Nguyên Trạm sẽ không hại tôi.
Nhưng tôi không hiểu tại sao hôm nay anh đột nhiên biến thành hình người, hơn nữa chỉ mình anh tới, Trương Hiển Minh không xuất hiện.
Nghĩ đến việc còn thứ gì đó lấy vận may của tôi, càng nghĩ tôi càng sợ.
Một đêm không ngủ, khó khăn lắm mới chờ tới 10 giờ sáng hôm sau học trưởng Cố về.
Anh chưa tắm rửa, râu lôi thôi lếch thếch ôm cái chậu gì đó, đổ hết nước suối tinh khiết hôm qua còn thừa vào một cái chậu, lại đâm một ngón tay tôi lấy ba giọt máu, sau đó ném phấn bột vào.
Phấn bột kia có hơi kỳ lạ, rơi xuống nước, máu của tôi liền bám vào phấn bột biến thành huyết châu, lơ lửng trong nước.
Học trưởng Cố bảo tôi bảo tôi ngồi một mình