Tôi nhìn con ếch bị ném trong thùng rác, lúc này mới phát hiện hình như không phải ếch xanh, hình như giống ếch trâu hơn, hơn nữa không hề bị lột da, chỉ bị mổ bụng.
Đang thắc mắc, mẹ chồng vội chạy vào: "Thư Dao à, dưới bếp dơ lắm, con vào đây làm gì, muốn gì cứ nói với mẹ.
"
Mẹ chồng luôn như vậy, có chuyện gì đều không cho tôi chạm vào, sợ tôi mệt, hoặc là sợ làm dơ quần áo gì đó.
Trước kia tôi chắc chắn sẽ cảm thấy bà tốt với tôi, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt bà gấp gáp lại giống như có chuyện đang giấu giếm.
Tôi cố kiềm xuống suy nghĩ quái gở này, lấy chai dưa chua, làm như vô tình chỉ con ếch trâu trong thùng rác: "Đã mổ ra rồi sao lại ném đi ạ?"
"Bên trong có ký sinh trùng, không ăn được!" Mẹ chồng vội cột túi đựng rác lại, nói với tôi, "Dưới bếp hôi, con đừng để dính mùi.
Mau ăn sáng với uống thuốc rồi đi làm đi.
"
Mẹ chồng làm việc nhà vô cùng tỉ mỉ, rác dưới bếp mỗi đêm đều được xử lý.
Trong túi đựng rác chỉ có con ếch trâu bị mổ bụng kia, không hề thấy trứng ếch.
Tôi còn đang hiếu kỳ, nhưng mẹ chồng đã mang túi đựng ra đi rồi.
Chờ tôi ăn cháo xong, bà bưng chén thuốc đã nguội ra cho tôi.
Thuốc Bắc màu nâu đen, mùi rất nồng.
Nhưng kỳ lạ là bên trong hình như có thứ gì đó như tơ máu, còn có mấy hạt trong suốt như cao lương.
"Thuốc Bắc, đừng nhìn nữa.
" Mẹ chồng còn cố tình lấy cho cô thêm viên kẹo, cười nói, "Nhắm mắt rồi uống hết đi.
"
Trong thuốc Bắc có rất nhiều dược liệu, nếu biết rõ chắc chắn sẽ không uống nổi.
Ví dụ như ngũ linh chi (*).
(*) Ngũ linh chi: phân khô của một loài sóc bay, có tác dụng hoạt huyết, chỉ thống, cầm máu giải độc
Tôi lắc lắc chén thuốc, nghĩ dù sao cũng muốn sinh con, thuốc đã bốc từ tiệm về, ngửa đầu định uống.
Đúng lúc này một tiếng "Bang" vang lên, mặt kính vỡ.
Tôi sợ hãi quay đầu thì thấy khung ảnh treo hình tôi và ba mẹ chụp chung rơi xuống.
Tôi vội buông chén thuốc, đi nhặt khung ảnh.
Mẹ chồng theo sau: "Để mẹ, để mẹ! Thư Dao, con đừng để kính đâm vào tay.
Có thể do đinh lỏng, lát nữa mẹ sẽ đổi khung ảnh khác, đóng đinh chặt lại.
"
Trong lúc bà gạt mảnh kính sang một bên, tôi nhặt khung ảnh.
Đây là ảnh chụp hôm tôi vào đại học, ba mẹ đưa tôi đến trường.
Bối cảnh là cổng trường đại học, một nhà ba người chúng tôi thắm thiết ôm nhau, mặt ai cũng cười.
Khi đó ba còn xoa đầu tôi, dặn tôi vào đại học rồi nhưng cũng không được yêu sớm, đừng để tên nhóc nào đó trong trường lừa gạt.
Sau này thời điểm Mẫn Duệ Kỳ theo đuổi tôi, ba mẹ nghiêm túc nghe tôi phân tích, sau đó lén đến trường quan sát Mẫn Duệ Kỳ, tuy cảm giác con người này không tệ nhưng nếu xét về tình hình gia đình anh, họ cho rằng anh chưa chắc đã là người bạn đồng hành tốt.
Nếu bọn họ còn sống, có lẽ tôi và Mẫn Duệ Kỳ đã không đến với nhau.
Tôi cầm tấm ảnh nhìn nụ cười của một nhà ba người, ngửi mùi thuốc Bắc trong không khí, dạ dày đột nhiên muốn nôn.
Mẹ chồng vừa xử lý kính vỡ vừa khuyên tôi: "Chỉ là đinh rỉ sét thôi, mẹ sẽ xử lý, đừng buồn.
Khi nào rảnh, con cứ bảo Duệ Kỳ dẫn con đi thăm họ.
"
Vì chuyện này, tôi không còn tâm trạng ở nhà, khi mẹ chồng đưa tôi chén thuốc, tôi nhắm mắt một hơi uống cạn, nhận viên kẹo bà đưa rồi đi làm.
Có lẽ do tâm trạng tồi tệ, hôm ấy vừa rời khỏi chung cư, ngay cả con chó quen cũng sủa bậy.
Tôi rất thích thú cưng, bình thường gặp chó mèo đều sẽ thuận tay xoa người nó.
Nhưng hôm nay, con chó nào gặp tôi cũng đều sủa như điên khiến chủ củ nó cũng ngại.
Tôi đoán có lẽ do mùi thuốc Bắc trên người khiến những con chó khó chịu nên không nghĩ nhiều.
Buổi tối tan làm về, vẫn một chén thuốc Bắc, lần này tơ máu kia đậm hơn, nhưng cái thứ trong suốt hình như không còn nữa.
Có vài việc, một khi từ bỏ việc chống cự thì không thể thay đổi suy nghĩ, cho nên tôi đành nhắm mắt uống hết.
Mẫn Duệ Kỳ còn vội đút kẹo cho tôi ăn, ôm tôi an ủi: "Chờ chúng ta có em bé, đến lúc nó chào đời, anh phải mắng nó một trận, đúng là không hiểu cho bà xã anh gì cả, cứ phải uống thứ thuốc