Sau khi Bạch Nguyên Trạm trở về, tôi mới biết nhà họ Ngô giấu đầu rắn của anh quá kỹ, anh tìm rất lâu mới tìm được.
Sau đó anh đút máu cho con huyết xà kia ăn, tìm nơi phóng sinh.
Chờ nó có thể tự kiếm ăn, lại giải quyết vài chuyện, anh mới trở về.
Khi ấy anh dùng từ "trở về".
Có khi tôi rất muốn hỏi giữa anh và nhà họ Ngô có chuyện gì, tại sao lại chặt anh ra, tại sao anh lại đầu mình hai nơi, chỉ cần cho máu vào thân rắn vẫn có thể sống được.
Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, nghĩ tới việc Bạch Nguyên Trạm bị chém đầu mình hai nơi, có lẽ anh không muốn nhớ lại quá khứ, tôi liền nuốt câu hỏi vào bụng.
Có điều chuyện khiến tôi không ngờ chính là anh có thân phận, có hộ khẩu, còn có bất động sản, có tiền tiết kiệm.
Tôi không biết chúng từ đâu ra.
Tôi kể với Tần Cầm, khi ấy Cố Vân Trạch cũng có mặt, anh dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn tôi, rồi nói: "Có một số việc không thể nói toạc ra, cũng đừng hỏi tới cùng, càng không nên nói với người khác!"
Sau lần đó tôi không hỏi nữa, cũng không kể với bất kỳ ai.
Trên giấy tờ Bạch Nguyên Trạm tên Bạch La, cho nên mọi người đều gọi anh như vậy.
Thói quen sinh hoạt của anh hoàn toàn giống với người thường, tôi ở với anh, trên người không còn mùi tanh nữa.
Có lẽ trước đây anh cố ý để mùi tanh trên người tôi để dọa ba con "kim thiềm".
Đến tết, tôi vốn định bảo anh ở lại thành phố, tôi về quê.
Hình như anh cũng đồng ý.
Nhưng đến lúc tôi thu dọn hành lý, anh lại ngồi trên giường nhìn.
Tôi lấy áo, anh liền lấy áo; tôi lấy quần, anh liền lấy quên.
Không nói tiếng nào, vô cùng ngoan ngoãn.
Cuối cùng tôi thật sự mềm lòng đưa anh về.
Thấy anh ba mẹ tôi rất vui, mẹ tôi luôn miệng nói Trương Hiển Minh quá sĩ diện, dù làm gì cũng để ý tới ánh mắt người khác, đàn ông như hắn không hợp để kết hôn.
Bạch Nguyên Trạm đẹp trai, dù tôi đi đâu, làm gì, anh đều đi theo, trong tim trong mắt chỉ có mình tôi, mới là đối tượng hợp