Thuần Vu Thông muốn cứu nhưng không kịp, Đại Giác hòa thượng đã vỡ nát đầu mềm nhũn chết nằm ngang đất.
Thượng Quan Tố nhẹ nói:
- Lão chết rồi, thôi cũng đành ...
Chàng thở dài:
- Tiếc rằng ta quá sơ ý không ngờ lão đột nhiên tìm cái chết. Chỉ vì lão còn có ít nhiều điều ẩn mật chưa nói ra hết!
Thượng Quan Tố cúi đầu:
- Vâng! Nếu không lão đã không vội chết đến thế, có lẽ lão còn bị người khác khống chế, nếu tiết lộ cơ mật, có thể còn bị chết thảm hơn nữa nên lão thà chết ngay bây giờ còn dễ chịu hơn ...
Hai vợ chồng Vu Trường Thanh quan thiết hỏi Thuần Vu Thông:
- Phải chăng thiếu hiệp còn chuyện gì khó xử?
Chàng thở dài:
- Không đâu, bất quá ...
Chàng lại thở dài không nói gì ngần ngại.
Cuối cùng Thuần Vu Thông phải đáp:
- Được ân nhị vị tiền bối quan tâm, vãn bối nào dám giấu ... Tự thuở bé, vãn bối đã gặp bất hạnh, Thuần Vu Sơn Trang bị tàn sát, phụ mẫu và hơn hai mươi gia nhân đều chết thảm, chỉ một mình vãn bối may mắn được gia sư cứu thoát ...
Vũ Trường Thanh lập tức tiếp lời:
- Câu chuyện này xưa kia chấn động giang hồ, lão cũng đã từng nghe qua, chẳng lẽ đến tận bây giờ thiếu hiệp vẫn chưa báo được mối thù ấy?
Thuần Vu Thông chau mày:
- Tuy vãn bối được ân sư truyền thụ võ công, lại được cùng Tố ... nghĩa đệ đây tập luyện Tiên Cơ Kỳ Thư nhưng chuyện báo thù vẫn chưa thực hiện được, vì đến nay vãn bối vẫn chưa tìm ra hung thủ là ai, đó là điều hết sức đau khổ!
Vũ Trường Thanh trầm tư một lúc, nói:
- Lão hủ và tiện nội đây sẽ lưu ý việc này, nếu có tin tức gì sẽ lập tức báo cho thiếu hiệp ...
Đột nhiên lão hỏi:
- Cùng Gia Bang chủ Lưu Kiếm Hồng phải chăng là bằng hữu của thiếu hiệp?
Chàng cúi đầu:
- Tuy họ Lôi không phải là bạn tri kỷ của tại hạ nhưng có thể coi hắn là bằng hữu trên phương diện đạo nghĩa.
- Hay lắm! Nếu phu phụ lão hủ có nhận được tin tức gì sẽ nhờ đệ tử Cùng Gia Bang báo cho thiếu hiệp được không?
Chàng ôm quyền cung kính:
- Vãn bối xin đa tạ tiền bối trước!
Vũ Trường Thanh cười ha hả ôm quyền trả lễ:
- Nhị vị bảo trọng, phu phụ ta xin cáo biệt!
Lão và Đoan Mộc Phương song song chuyển thân đi. Thuần Vu Thông quay lại Thượng Quan Tố:
- Thực là hai vị kỳ nhân ...
Thượng Quan Tố đáp:
- Vâng trên đời này vốn vẫn còn nhiều bậc kỳ nhân, ta gặp chỉ là số ít!
Mắt nàng hơi tối lại:
- Lần đến chùa Hoàng Lương này của chúng ta chỉ uổng công, bây giờ nên đi đâu hả ca ca?
Chàng chau mày:
- Ca ca có ý muốn quay về Tiêu Diêu Nhai ở Côn Luân Sơn thăm ân sư.
Nàng đáp:
- Hay lắm, vậy chúng ta đi.
- Đường đến Côn Luân xa xôi mấy ngàn dặm. Tố muội ...
Nàng dựa người vào vai chàng xúc cảm nói:
- Bất luận mấy ngàn dặm, chỉ cần có ca ca, muội muội đi đến đâu cũng được!
Thuần Vu Thông trầm tư:
- Chỉ sợ Thượng Quan Chưởng môn và Qua Bảo chủ chờ đợi Tố muội, chẳng lẽ Tố muội không về thăm Tứ Minh Bảo sao?
- Tuy muội muội rất nhớ gia gia nhưng muội không nỡ để ca ca đi một mình xa xôi đến thế, xin cứ cho muội muội theo ca ca đến Côn Luân rồi khi quay về xong sẽ ghé Tứ Minh Bảo được không?
Thuần Vu Thông không tiện chối từ đành ưng thuận:
- Tố muội đã muốn thế, ca ca nào dám cự tuyệt?
Rồi đó, giữa đêm hôm ấy hai người rời bỏ núi Thái Nhạc. Đi đến gần sáng tới chân núi, đột nhiên nghe có tiếng khóc thê thiết vọng lại, bất giác họ kinh ngạc vì tiếng khóc nghe âm thanh rất quen thuộc, lập tức Thượng Quan Tố nhận ra liền, nàng hoảng hốt:
- Đó là âm thanh của Tiểu Hồng và Thượng Quan Trung, hai tên này sao lại đến đây than khóc thế này?
Nguyên Tiểu Hồng là nữ tỳ của Thượng Quan Tố, còn Thượng Quan Trung là lão bộc rất trung hậu trong Tứ Minh Bảo, điều ấy khiến Thuần Vu Thông cũng rất kinh ngạc. Họ chậm cước bộ lại lắng tai nghe, có tiếng Tiểu Hồng nức nở:
- Lẽ nào tiểu thư lại đến đây khiến chúng ta tìm mãi không ra?
Thượng Quan Trung cũng ấm ức:
- Đúng đấy, không tìm được tiểu thư, làm sao chúng ta còn trở về được nữa?
Tiểu Hồng nấc lên:
- Thương thay chủ nhân nhớ tiểu thư gần như phát điên, nếu không tìm được tiểu thư e rằng lão gia lâm bệnh mất ...
Thượng Quan Tố cực kỳ khích động, nàng nắm tay Thuần Vu Thông đến gần kêu to:
- Tiểu Hồng, Thượng Quan Trung ...
Tiểu Hồng và Thượng Quan Trung vừa khóc than chợt nhìn thấy nàng đổi buồn làm vui. Tiểu Hồng chạy đến trước mặt Thượng Quan Tố kích động kêu to:
- Tiểu thư, tiểu tỳ không nằm mơ chứ?
Thượng Quan Tố vội đáp:
- Nói mau, làm sao các ngươi tìm đến đây được?
- Chẳng những chỉ có tiểu tỳ mà thôi, gần hầu hết người trong Tứ Minh Bảo đã bủa đi khắp nơi tìm tiểu thư ...
Thượng Quan Trung cướp lời:
- Tiểu thư hãy mau quay về vì sợ lâu hơn, cả Chưởng môn nhân và Qua Bảo chủ cũng đi tìm tiểu thư đó ...
Thượng Quan Tố đưa mắt nhìn Thuần Vu Thông, nàng không biết phải nói với chàng ra sao.
Chàng vội mỉm cười:
- Họ nói phải lắm. Tố muội hãy mau quay về Tứ Minh Bảo với họ. Ca ca đi một mình tới Côn Luân Sơn báo mọi tình hình với ân sư xong tức thì quay về gặp Tố muội ở Tứ Minh Bảo ...
Thượng Quan Tố chau mày:
- Thông ca ca không ghé Tứ Minh Bảo trước khi đến Côn Luân được sao?
- Không phải là không được, nhưng ca ca nghĩ rằng ca ca đến Côn Luân trước là phải hơn, sau đó ca ca sẽ đến Tứ Minh Bảo ở với muội lâu hơn.
Thượng Quan Tố vốn đang rất nhớ gia phụ, nàng được lời hứa của Thượng Quan Tố, liền hỏi:
- Thế bao giờ ca ca có thể quay về?
- Mau nhất là hai mươi ngày, chậm nhất là một tháng.
- Thôi được chúng ta cứ lấy một tháng làm kỳ hạn, đến lúc ấy ca ca nhớ quay về Tứ Minh Bảo nhé?
- Tố muội hãy yên tâm, ca ca đâu phải là người dễ quên, ca ca sẽ cố đi mau để trở về với tiểu muội.
Thượng Quan Tố buồn bã:
- Vậy thì Thông ca ca hãy bảo trọng, muội muội xin tạm biệt.
Chàng vội đáp:
- Tố muội muội hãy bảo trọng hãy cho ca ca gởi lời vấn an Chưởng môn nhân và Qua Bảo chủ nhé.
Nàng gật đầu liên tiếp, thân hình chuyển động cùng Tiểu Hồng và Thượng Quan Trung ra đi, khoảnh khắc đã khuất bóng giữa màn đêm.
Chỉ còn lại một mình Thuần Vu Thông, chàng cảm khái thở dài một tiếng, cuối cùng quan sát phương hướng rồi nhắm hướng tây phi hành lên đường đến Tiêu Diêu Nhai núi Côn Luân. Ba tháng sau, Thuần Vu Thông đang đi qua một vùng rừng núi gần Hoa Sơn, bấy giờ đã là hoàng hôn, Hoa Sơn là dãy núi nguy nga bốn bề mang nhiên không một bóng người.
Thuần Vu Thông vì gấp tới mục đích nên định bụng cứ đi đến khi nào buồn ngủ sẽ tùy tình hình kiếm chỗ tạm nghỉ