Một trung niên đạo sĩ đeo kiếm phi thân thẳng đến, trước tiên cúi đầu làm lễ với Thuần Vu Thông rồi chuyển hướng vái dài Nhất Thanh đạo trưởng bẩm báo:
- Bái kiến Chưởng môn.
- Có việc gì?
- Hướng chính tây phát giác có bọn người thần bí!
- Ước độ bao nhiêu tên?
- Hơn hai mươi!
- Cách khoảng bao xa?
- Ước độ mười dặm, nhưng đang di động tới đây.
Nhất Thanh đạo trưởng xua tay:
- Ta biết rồi, ngươi lui đi!
Đạo sĩ ấy thi lễ với Nhất Thanh và chàng rồi chuyển thân rút lui. Nhất Thanh đạo trưởng suy nghĩ chút rồi nói:
- Theo thiếu hiệp, chúng ta...
Thuần Vu Thông không chút do dự:
- Không biết Hổ Đầu Nhai ở nơi nào, chúng ta tốt nhất nên đến đó tiêu diệt toàn bộ mười hai tên đệ tử gian ác, kể cả Thượng Quan Thụy Kỳ và Qua Vân Tường.
Nhất Thanh xua tay:
- Đến Hổ Đầu Nhai bây giờ sợ đã trễ.
- Chẳng lẽ chúng đã tới Vô Ưu Cốc rồi sao?
Nhất Thanh đạo trưởng:
- Không sai! Theo bần đạo biết, chúng tụ tập ở Hổ Đầu Nhai từ đêm hôm qua, vì sau khi Vạn Sự Thông trộm được cái thiếp mời này có hơi muộn, do đó...
Chàng giậm chân:
- Nếu để bọn nghiệt đồ kia giết Vô Ưu Lão Nhân, chúng ta há chẳng ân hận lắm sao?
Nhất Thanh đạo trưởng cúi đầu:
- Tuy không kịp cuộc gặp gỡ ở Hổ Đầu Nhai, nhưng đến Vô Ưu Cốc vẫn còn kịp... Theo bần đạo biết, chúng ước định với nhau canh ba đêm nay mới đến Vô Ưu Nhai.
Thuần Vu Thông nhìn sắc trời:
- Bây giờ vẫn còn sớm, tốt nhất hãy đợi đến đêm chúng ta mới nên động thân.
Nhất Thanh lắc đầu:
- Không... muốn đi nên đi ngay bây giờ.
Chàng chau mày:
- Vì sao? Giữa ban ngày phi hành đâu khó bị người phát giác, vả chăng mười hai tên nghiệt đồ ấy rất giảo hoạt, đâu dễ lừa qua mắt chúng?
- Bần đạo đã chọn sẵn bốn cao thủ bản môn, trừ bốn cao thủ này ra, bần đạo không dẫn theo ai khác và sai chúng làm nghi binh di chuyển sự chú ý của mười hai tên đệ tử ác độc nọ, khiến chúng không biết bần đạo và thiếu hiệp đã vào Vô Ưu Cốc!
Chàng mỉm cười:
- Đạo trưởng đã có diệu kế, xin cứ ra lệnh!
Nhất Thanh đạo trưởng cũng cười:
- Chỉ mong kế hoạch của bần đạo lừa được mươi hai tên hung đồ.
Rồi đó đạo trưởng gọi một tên đạo nhân đến truyền lệnh:
- Truyền lệnh của bản tòa, việc ở đây đã xong. Tiêu Diêu Tiên Ông đã tới Trung Nguyên, Thuần Vu thiếu hiệp cũng sắp quay về Thái Nhạc Sơn, chúng ta trở về Võ Đang.
Đạo nhân ấy dạ lớn chuyển thân đi liền.
Thuần Vu Thông cười:
- Nơi này đâu có mười hai tên hung đồ, cũng chẳng có bọn tay chân của chúng, đạo trưởng truyền lệnh như vậy là có dụng ý gì?
Nhất Thanh hạ giọng:
- Ai bảo không có, trong bọn đạo nhân của bần đạo cũng có tay chân của chúng hỗn nhập vào trong đó!
Thuần Vu Thông giật mình:
- Đâu có khả năng ấy, làm sao hỗn nhập vào Võ Đang được?
- Chúng không hỗn nhập vào Võ Đang nhưng hỗn nhập ngay tại đây thì được!
- Câu ấy khiến tại hạ chưa hiểu, tại đây chúng làm gì có cơ hội?
- Vừa rồi bần đạo có nói tất cả môn hạ Võ Đang có một trăm mười hai người phải không?
- Hình như là một trăm người hai người!
- Đúng vậy, số người ấy bần đạo nhớ rất rõ, khi rời Võ Đang bần đạo còn đếm lại tổng cộng có một trăm mười hai người, không sai một tên...
Chàng chau mày:
- Chẳng lẽ hốt nhiên hiện tại lại thêm một người nữa chăng?
- Không sai chút nào, lại thêm một người... Đêm qua bần đạo ngấm ngầm tra xét nhân số, phát giác có tới một trăm mười ba người...
- Đạo trưởng có thể đếm sai chăng?
- Trước sau bần đạo đếm đi đếm lại mấy lần, vẫn cứ là một trăm mười ba.
- Đạo trưởng có tra ra tên hỗn nhập mạo xưng để xử trí hắn không?
Nhất Thanh lắc đầu:
- Bần đạo nghĩ khác, lợi dụng hắn há chẳng hơn giết hắn ư?
Chàng vỗ tay tán thưởng:
- Cao kiến!
Nhất Thanh mỉm cười:
- Hiện nay chúng ta nhận rằng nếu chúng ta xuống núi ra đi, bảo đảm chỉ mới xuống tới chân núi, tất chắc sẽ thiếu bớt một người. Lúc đó, mười hai tên hung đồ sẽ nhận định bần đạo và thiếu hiệp đều đã rời bỏ nơi này, không cần chú ý đến ta nữa!
Thuần Vu Thông nhìn về hướng rừng trong, chỉ thấy các lều bạt đã được thu hết, các đạo nhân đệ tử Võ Đang đã đứng thành đội đợi lệnh, chuẩn bị lên đường.
Rồi đó, Nhất Thanh đạo trưởng truyền lệnh xuống họ liền rầm rộ nhắm hướng chân núi Côn Luân xuống thẳng.
Thuần Vu Thông ngầm lưu ý, đếm được quả là một trăm mười ba người nhưng nhất thời không thể biết kẻ hỗn nhập vào đó là ai.
Đoàn người chậm chạp xuống chân núi, khi đi qua một khu rừng tùng bách rậm rạp thông qua một con đường mòn ngoằn ngoèo, đường núi hiểm trở cây cối rậm rì rất khó hạ lệnh nghỉ ngơi. Thuần Vu Thông bước đến bên cạnh đạo trưởng sảng khoái nở nụ cười:
- Đạo trưởng tính toán như thần, kẻ ấy chắc đã đi rồi - Lẽ nào thiếu hiệp nhìn thấy?
Chàng lắc đầu:
- Không, nhưng khi đi qua khu rừng rậm kia chính là cơ hội cho hắn tẩu thoát về báo với mười hai tên hung đồ nọ, nếu hắn còn ở lại thì thực là đồ ngu!
- Bần đạo cũng biết như thế, nhưng ta cứ đếm lại thử coi!
Rồi hai người một tả một hữu đếm rất kỹ chúng nhân đệ tử, kết quả với dự liệu của chàng, tên gian tế hỗn nhập đã thoát thân. Nhất Thanh đạo trưởng vuốt râu cười nói:
- Xem ra kế hoạch của bần đạo đã đạt được nửa phần.
Thuần Vu Thông vội hỏi:
- Vô Ưu Cốc cách đây bao xa, chúng ta nên đi ngay bây giờ chăng?
- Vô Ưu Cốc cách đây khoảng bảy mươi dặm, nhưng chúng ta đi đường vòng phải mất gần trăm dặm...
- Đạo trưởng và tại hạ đến Vô Ưu Cốc, còn các môn hạ này thì sao?
- Bây giờ gian tế tuy đã đi khỏi nhưng mười hai tên hung đồ nọ đều là những kẻ đa nghi, nên để chúng đệ tử tiếp tục lên đường... Dù cho chúng có đông hơn, chúng ta chỉ cần đem theo Tứ Đại Hộ Pháp ứng viện chúng