Vô Ưu Lão Nhân ngồi bất động nhìn thẳng vào mặt tên ác đồ đệ:
- Ngươi muốn làm gì?
Tông Lăng Thiên cả cười:
- Ngươi khinh người quá lắm, ta muốn lấy tính mạng ngươi.
Vô Ưu Lão Nhân cười thản nhiên:
- Không sai! Đúng là ta khinh ngươi, ngươi giết ta mau ngay đi!
Tông Lăng Thiên giơ hai tay cao lên nhưng rồi lại tự hạ xuống thở dài:
- Ngươi chớ nên bức bách ta phải giết ngươi, ngươi tưởng ta không dám hạ thủ ư?
Vô Ưu Lão Nhân lắc đầu:
- Đương nhiên ngươi có thể hạ thủ, nếu nói ngươi không dám hạ thủ thực sự lão hủ không thể tin nổi, lão hủ rất muốn ngươi hạ thủ!
Tông Lăng Thiên ngạc nhiên:
- Thực sự ngươi không muốn sống nữa?
Vô Ưu Lão Nhân cười gượng:
- Ngươi nghĩ xem, lão hủ bị tẩu hỏa nhập ma đến nỗi phế bỏ võ công biến thành một kẻ gần như tàn phế, mười hai đệ tử do ta khổ công dạy dỗ lại thành bọn phản đồ, cuối đời lão hủ như thế này còn gì là thú vị!
- Nếu vậy sao lão lại còn sống đến hôm nay?
- Lão hủ sống vì muốn nhìn bọn ác đồ bay tàn ác xấu xa đến đâu, nhìn các ngươi thử xem khi các ngươi hạ thủ giết sư phụ, miệng các ngươi có cười nổi không ...?
Thanh điệu lão nhân trầm xuống hỏi tiếp:
- Còn các tên nữa ở đâu rồi?
Tông Lăng Thiên lạnh lùng đáp:
- Đương nhiên là sắp đến cả... nhưng nói về vấn đề của lão, phải chăng bây giờ lão muốn chết hơn là muốn sống?
Vô Ưu Lão Nhân nghiến răng:
- Các ngươi hãy kéo hết đến đây, lão hủ sẽ tự sát trước mặt các ngươi!
Quả nhiên Tông Lăng Thiên cất tiếng hú dài, tiếng hú ngân dội trong cốc âm u vừa dứt đã thấy những bóng trắng phiêu hốt bay đến, trước sau có năm nhân ảnh rơi thân trước mặt Vô Ưu Lão Nhân, chúng nhất tề ôm quyền gọi:
- Sư phụ!
Vô Ưu Lão Nhân nghiến răng:
- Các ngươi lễ mạo chu đáo quá!
Năm tên áo trắng cùng cất tiếng cười:
- Chúng ta đến học võ công cuối cùng của lão, tự nhiên cũng nên lễ mạo chu đáo một chút chứ!
Vô Ưu Lão Nhân nghiến răng:
- Hãy báo tên các ngươi hết đi!
Tông Lăng Thiên nói:
- Điều ấy chẳng cần thiết, chỉ cần biết năm người này đại diện cho mười hai đệ tử đủ rồi!
Vô Ưu Lão Nhân gặng hỏi:
- Còn sáu tên nữa đâu?
- Có thể cũng sắp đến Vô Ưu Cốc.
- Vì sao không đến luôn đây cho lão hủ gặp mặt?
Tông Lăng Thiên cười khẩy:
- Trước đây, sư phụ vẫn thường nói chúng ta là những người giảo hoạt, bây giờ tất cũng còn gian trá để tránh trúng mưu kế của lão.
- Lão hủ sắp chết đến nơi, còn có mưu kế gì nữa?
- Điều ấy chưa chắc, bình tâm mà nói võ công lão vẫn còn rất cao, chúng ta đã biết rõ dù lão bị tẩu hỏa nhập ma nhưng chưa mất hết công lực. Nếu lão chống cự chúng ta, chúng ta chưa chắc là đối thủ nên buộc chúng ta phải đề phòng... Bây giờ lão đã chịu trao tất cả võ công bí quyết còn lại của lão cho chúng ta chưa?
Vô Ưu Lão Nhân lắc đầu:
- Không thể được!
Khi năm bóng trắng xuất hiện, Thuần Vu Thông tập trung tinh thần chú ý xem có nhận ra Thượng Quan Thụy Kỳ và Qua Vân Tường trong số ấy không, nhưng cả năm đều che mặt rất kín và chẳng tên nào chịu cất tiếng nên khó căn cứ vào ngoại hình mà đoán định.
Tâm trạng chàng đang bị kích động đến cực điểm, dùng ngưng thần để phụ công lực chuẩn bị xuất thủ. Chợt nghe Tông Lăng Thiên cười khanh khách:
- Lão nói vậy nghĩa là lão muốn chết?
Vô Ưu Lão Nhân cười gượng:
- Lão hủ chẳng lưu luyến gì trần thế, có chết cũng chẳng sao!
- Lão có biết còn có điều gì đáng sợ hơn chết nữa không?
- Bất cứ gì cũng không dọa được lão hủ, ngươi cứ nói thẳng.
- Thực ra cũng dễ hiểu chúng ta sẽ dùng cực hình... đầu tiên là lửa đốt từ từ các ngón tay lão, lão chịu nổi không nào?
Vô Ưu Lão Nhân nghiến răng:
- Đồ nghiệt súc! Ngươi báo ân lão hủ thế ư?
Tông Lăng Thiên cười lớn:
- Báo ân là chuyện ta cần gì biết tới, chúng ta cho lão suy nghĩ một chút rồi hãy quyết định nên giấu võ công chịu chết hay nên nói ra!
Vô Ưu Lão Nhân nghiến răng:
- Thôi được! Lão hủ sẽ đem võ công tối hậu truyền cho các ngươi, nhưng có một điều kiện các ngươi phải tuân thủ.
Tông Lăng Thiên cả mừng:
- Được, được! Điều kiện gì nói mau!
- Khi lão hủ truyền thụ võ công tối hậu, các ngươi phải có mặt đầy đủ mười hai tên cùng tập học, lão hủ mới đồng ý truyền thụ.
- Còn nếu không?
Vô Ưu Lão Nhân lắc đầu:
- Nếu không lão hủ thà chết chứ không truyền thụ!
Tông Lăng Thiên âm hiểm:
- Lão vừa chợt nghĩ ra mưu kế gì phải không?
- Lão hủ một thân một mình lại thêm tàn phế, còn mưu kế gì?
- Nếu không có mưu kế gì sao lại cần buộc phải có mặt đủ mười hai người, lẽ nào lão sợ có sự không công bằng?
Vô Ưu Lão Nhân nghiêm mặt:
- Ngươi nói chính đúng đấy, lão hủ chính là sợ không công bằng, có lẽ ngươi cũng biết rồi hiện nay lão hủ chỉ có thể đọc quyết chiêu số chứ không thể biểu diễn cho các ngươi xem được vì võ công lão hủ đã mất hết... Nếu bây giờ chỉ có sáu người các ngươi luyện tập, còn lại sáu tên sẽ không được học, nghĩa là lão hủ vẫn còn bị đe dọa tính mạng sao?
- Lão cứ chia ra dạy chúng ta xong rồi dạy sáu đệ tử khác không được sao?
Lão lắc đầu cương quyết:
- Không được vì dù lão hủ có dạy ngươi và chúng nó hoàn toàn giống nhau, chúng cũng chẳng chịu tin. Còn nếu may mà chúng tin, các ngươi tất thế nào cũng có đứa nghi ngờ...
- Chúng ta nghi ngờ cái gì?
- Cái ấy rất rõ, các ngươi sẽ nghi võ công ta truyền thụ khác hẳn với võ công chúng nó, như vậy ta lại bị làm phiền ta biết ăn nói ra sao?
Tông Lăng Thiên chau mày:
- Lão cẩu, lời của lão xem ra cũng có phần hợp lý, nhưng... nếu lão có mưu kế gian xảo gì chúng ta sẽ ứng phó làm sao đây?
Vô Ưu Lão Nhân cười nhạt:
- Nếu các ngươi không tin lão hủ đến thế thực khó có cách giải quyết!
Tông Lăng Thiên khoanh tay bước mấy bước, đột nhiên hắn trầm giọng quát to:
- Lão cẩu, hiển nhiên lão không có ý thành thật muốn truyền võ, chỉ còn cách giết lão thôi!
Chưởng hắn cất lên nhắm Vô Ưu Lão Nhân đánh tới. Vô Ưu Lão Nhân bật kêu lên \"A\" một tiếng kinh dị, thân hình lão nghiêng ngã hẳn xuống. Tông Lăng Thiên kịp thời thu chưởng, đá lão một cước:
- Lão cẩu, thì ra lão đã mất hết võ công hỏa hầu thật rồi... hi hi... thực ta quá cẩn thận lo xa...
Hắn quay lại nhìn năm sư đệ:
- Hãy chiều theo ý sư phụ chó chết ấy đi!
Cả năm tên đều ứng thanh:
- Xin tùy ý quyết định của sư huynh!
Tông Lăng Thiên bật cười kiêu ngạo, hắn rú lên một tiếng dài nữa. Chỉ trong thoáng chốc sáu bóng trắng lại phiêu hốt trong rừng hiện thân sau lưng bọn Tôn Lăng Thiên. Sáu tên này cũng mặc áo trắng và cũng bịt mặt kín mít. Cả sáu tên cùng ôm quyền một lượt:
- Kính chào sư phụ!
Vô Ưu Lão Nhân thở dài não nuột:
- Hôm nay là một ngày hiếm có của sư đồ chúng ta.
Tông Lăng Thiên lạnh lùng:
- Mười hai người chúng ta đã tới đầy đủ, sư phụ lão hãy mau truyền thụ võ công đi cho xong!
Vô Ưu Lão Nhân lắc đầu:
- Cuộc tụ hội đầy đủ hôm nay có lẽ lão gặp mặt cuối cùng, lẽ nào chúng ta không hàn huyên được chút sao?
Tông Lăng Thiên hừ mạnh:
- Ta nhận thấy chẳng có gì đáng hàn huyên...
Ánh mắt hắn lóe lên dữ dội:
- Chỉ cần lão đem hết tinh hoa võ học khẩu truyền cho chúng ta, chúng ta sẽ bỏ đi lập tức. Còn nếu không, coi như giữa chúng ta tuyệt tình, có quái gì nữa mà hàn huyên?
Vô Ưu Lão Nhân gượng cười:
- Tuy là như thế, nhưng dù sao lão hủ cũng là người dạy dỗ các ngươi nên người, hơn mười năm sống với nhau, khác gì tình cha con, chẳng lẽ cả mười hai người các ngươi chẳng đứa nào...
Tông Lăng Thiên trầm giọng gầm lên:
- Câm miệng!
Vô Ưu Lão Nhân ngạc nhiên:
- Lão hủ nói có gì sai?
- Lão đừng hòng lay chuyển tình cảm chúng ta, lão nên biết mười hai người chúng ta cùng tâm cùng ý, bất luận lão nói gì đi nữa cũng chẳng một ai nghe lời lão đâu!
Vô Ưu Lão Nhân than một tiếng thê thiết:
- Thế sao, lão hủ không còn một hy vọng cuối cùng nào ư...?
Tông Lăng Thiên cả cười:
- Lão biết vậy là hay lắm, bây giờ hãy bắt đầu đi!
Hai hàng nước mắt của Vô Ưu Lão Nhân ứa ra, lão nức nở một lúc:
- Sau khi truyền thụ hết tinh hoa võ công cho các