Editor: ࿐????̷????̷????̷????̷????̷????̷â????̷????̷à࿐
Trước khi Dận Chân bước vào noãn các thì nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Thừa An, ngay sau đó lại nghe thấy vài giọng nói tương đối quen thuộc, bước chân của hắn tạm dừng trong chớp mắt rồi tiếp tục đi vào.
Sau khi bước vào trong phòng, hắn liếc mắt nhìn đám người đang vây quanh trước giường.
Thừa An được hắn nhớ thương lúc này đang ngồi dựa trong lòng ngực Dận Tự, trong tay thì đang cầm hộp gỗ giơ đến trước mặt Dận Nga và giây tiếp theo trong hộp gỗ nhảy ra một con chim nhỏ bằng đồng.
"Ai u!" Dận Nga làm bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực trước của mình, khiến Thừa An mỉm cười "Khanh khách".
Đây là một món đồ chơi có cơ quan, con chim nhỏ bằng đồng bên trong chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng lại được làm rất tinh xảo. Màu đồng cùng đôi mắt được gắn bằng đá quý màu đỏ rất được Thừa An yêu thích.
Đương nhiên, càng làm cho Thừa An vui vẻ chính là có thể chơi cùng với ca ca.
Loại trò chơi nhàm chán này Thừa A chơi hoài không chán, cùng các ca ca chơi qua chơi lại rất nhiều lần những vẫn cười vui vẻ đến như vậy.
Mấy người Dận Tự cũng nguyện ý chơi cùng với y, cho dù đó là không có nhiều kiên nhẫn như Dận Trinh cũng đều phối hợp một chút với y. Tuy rằng khi con chim này nhảy ra tới thì hắn giơ tay chắn lại một chút, nhưng hành động đó cũng có thể khiến cho đứa nhỏ này mỉm cười rất là vui vẻ.
"Dọa đến ta thì vui vẻ như vậy sao?" Sau khi lại lần nữa phối hợp chọc Thừa An cười thành tiếng, Dận Trinh không khỏi duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của Thừa An, phát hiện quả nhiên mềm giống như trong suy nghĩ của hắn.
Hắn đã sớm muốn nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn này, chỉ là lúc trước không phải bị Dận Nga ngăn cản thì chính là bị Thừa An nắm lấy tay hắn. Hiện tại rốt cuộc cũng đạt được ước nguyện nên khóe môi của hắn lập tức cong lên.
"Ca ca nhìn!" Thừa An nghe được lời nói của hắn, đem con chim nhỏ bằng đồng trong tay đến trước mặt Dận Trinh.
Dận Chân cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, lại nghe Thừa An cũng thân thiết mà kêu những người khác là "Ca ca", nhíu mày lại một cách vô thức.
Đúng lúc này, Dận Tự người vừa lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dận Chân, theo bản năng hắn ôm Thừa An đứng lên: "Tứ ca."
Thái độ của Dận Tự còn tính ôn hòa, Dận Nga và Dận Trinh ở bên cạnh cũng quay đầu lại và nháy mắt ý cười ở trên mặt phai nhạt một chút, Dận Trinh thậm chí mở miệng nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Người nào có chút hiểu biết với Dận Chân đều biết, tâm tư của hắn thật sự không lớn. Cho nên sau khi phát hiện tình cảm nhiệt tình thân thiết của Thừa An cũng không phải chỉ độc nhất vô nhị đối với hắn, hắn cũng đã nổi lên suy nghĩ muốn rời khỏi.
Nhưng mà khi hắn chuẩn bị xoay người bỏ đi, thì nhìn thấy Thừa An sau khi nhìn thấy thì hai mắt lập tức sáng ngời, xoắn xoắn thân thể từ trong lòng ngực Dận Tự xuống đất sau đó chạy về phía hắn.
Nhìn đến Thừa An đã biết đi đường, Dận Chân kinh ngạc chớp mắt một cái, chờ khi phát hiện đứa nhỏ này càng đi càng không xong, thì nhíu mày và đồng thời theo bản năng bước lên đem người ôm vào trong lòng ngực.
"Tại sao lại lỗ mãng như vậy!" Tuy trong lòng không vui, nhưng những ngày ở chung lúc trước cũng không phải là giả, sau khi Dận Chân đem người ôm lên rồi theo bản năng răn dạy một câu.
Dận Nga muốn mở miệng nói "Đứa nhỏ mới bao lớn thì biết cái gì", lại bị Dận Tự chạm vào cánh tay ngăn lại.
Mấy năm trước khi còn ở Thượng Thư Phòng, quan hệ của Dận Tự và Dận Chân còn tính không tệ lắm. Chẳng sợ mấy năm nay quan hệ của bọn họ đã ẩn ẩn có chút xu thế của nước với lửa, nhưng Dận Tự vẫn hiểu biết rất sâu về Dận Chân, tự nhiên cảm nhận được tâm trạng này của Dận Chân lúc này không được tốt.
Càn Thanh cung cũng không phải là địa phương khác, lỡ như hai bên đầu cãi nhau thì ai cũng đừng mong được bình yên, cho nên lúc này Dận Tự mới ngăn cản Dận Nga lại.
"Ca ca nhớ!" Thừa An còn chưa bình tĩnh lại trước sự phấn khích lúc trước khi nhìn thấy mấy người của Dận Tự thì lại gặp được Dận Chân, trực tiếp nhảy ra cái từ mới là "Nhớ" này.
Dận Chân còn không có phản ứng, thì Dận Nga nhịn không được và nói trước: "Thừa An tại sao vừa rồi đệ lại không nói nhớ Thập ca?"
Dận Chân nghe ra được ghen tuông trong giọng nói của Dận Nga, cảm giác khó chịu trong lòng tan đi một chút, cúi đầu sửa đúng nói: "Nói ngược."
Thừa An nghe được lời của hắn và nghiêng đầu nhìn Dận Chân.
"Nhớ ai?" Dận Chân hỏi.
Thừa An lập tức lớn tiếng nói tiếp: "Nhớ ca ca!"
Dận Chân cuối cùng cũng vừa lòng, quét mắt liếc nhìn mấy người cách đó không xa, cảm thấy Thừa An mới lớn như vậy thì biết cái gì chứ, tất nhiên là do bọn họ chủ động lại đây nên mới dỗ dành y thân thiết với mấy người họ.
Đến nỗi đám người của Dận Tự tại sao sẽ lại đến thăm Thừa An, Dận Chân đoán được có lẽ có quan hệ với chính mình......
Thừa An không biết trong nháy mắt trong lòng Dận Chân suy nghĩ nhiều như vậy, sao khi vui vẻ kêu xong y nhìn cái hộp trong tay mình, muốn lấy con chim nhỏ bằng đồng dọa hắn nhưng ấn cơ quan hoài mà con chim không chịu quay trở về.
Mặt trên của món đồ chơi nhỏ này có một cái cơ quan, ấn một cái thì con chim nhỏ bằng đồng sẽ nhảy ra, nhưng muốn thu hồi lại thì phải tốn một ít sức lực.
Sau khi Dận Chân nhìn thấy nó, một tay ôm chắc Thừa An và dùng một tay khác giúp hắn ấn cơ quan để con chim nhỏ quay trở về.
Sau khi con chim nhỏ quay trở lại hộp với sự trợ giúp của hắn, Thừa An lại lần nữa ấn xuống cơ quan làm con chim nhỏ bằng đồng nhảy ra trước mặt Dận Chân.
Dận Chân đương nhiên sẽ không bị dọa bởi cơ quan mà bản thân hắn vừa ấn xuống, vẻ mặt nhàn nhạt không hề thay đổi.
Thừa An thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, còn nghĩ rằng hắn bị dọa đến mức nói không nên lời, vì vậy duỗi tay vỗ vỗ ngực Dận Chân.
Tay của nhóc con vừa nhỏ vừa mềm, giống như bị móng vuốt của mèo con gãi trúng vậy, một chút cảm giác hờn dỗi trong lòng Dận Chân cũng bị Thừa An vuốt bay đi trong nháy mắt.
Tâm tư Dận Chân thật sự không lớn, nhưng hắn cũng rất bênh vực người mình, sau khi cho Thừa An một cái là vì y còn nhỏ, thì bất kỳ nguyên nhân nào cũng là do người khác. Hắn làm lơ ba người đệ đệ cách đó không xa rồi ôm đứa nhỏ ngồi xuống ở chỗ bên cạnh.
"Gần đây có ngoan không?"
"Ngoan!"
"Vậy có đọc sách không?"
Dận Nga vốn không vui thì thấy Dận Chân vừa lại đây thì đã ôm đi Thừa An, sau khi nghe được lời Dận Chân nói thì trực tiếp xen mồm nói: "Thừa An mới bao lớn, đọc cái gì sách chứ?"
Dận Chân quét mắt liếc nhìn Dận Nga một cái, rõ ràng là ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào, lại khiến người khác cảm thấy có vài phần ghét bỏ.
"Thừa An không giống đệ."
Hắn không nói rõ là không giống Dận Nga cái gì, nhưng kết hợp lời nói hồi nãy lại, thì rõ ràng là chỉ không giống như Dận Nga không thích đọc sách.
Ở trong các a ca, thành tích học tập của Dận Nga không được tốt cho lắm, nhưng nghe đến những lời nói này trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, không khỏi vỗ tay nói: "Thừa An đến chỗ của Thập ca nào!"
Thừa An nghe thấy giọng nói của hắn thì quay đầu lại, theo bản năng muốn tới chỗ đó, nhưng Dận Chân lại không buông cánh tay đang ôm y ra.
"Ca ca ê a......" Thừa An không có giãy giụa, mà là chỉ về phía Dận Ga và nói một câu.
Dận Chân lại giả vờ như không thấy cái tay ra hiệu của Thừa An, trực tiếp mở miệng độc luận ngữ cho đứa nhỏ nghe.
Tuy rằng hắn không có
lấy sách, nhưng nhờ việc hắn và Khang Hi thường thường sẽ đọc sách cho Thừa An nghe, nên khi Thừa An vừa nghe đến "Chi, hồ, giả, dã" này đó thì lập tức yên tĩnh lại.
Dận Nga đang muốn nổi giận khi nhìn thấy Dận Chân ngăn cản không cho Thừa An tới chỗ của hắn, thì giây tiếp theo bọn họ sửng sốt khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của một người đọc sách một người nghe.
Người mới lớn như vậy, không nói là có nghe hiểu hay không, chỉ nhìn vào phần kiên nhẫn này thì đáng giá được khen ngợi, trong một lúc Dận Tự và Dận Trinh cũng không nói lời nào.
Noãn các lập tức yên tĩnh lại, tạm thời chỉ có tiếng nói trầm thấp đọc luận ngữ của Dận Chân.
Thẳng đến hắn tạm dừng lại thì mới vang lên một âm thanh khác —— Thừa An vỗ tay.
Sau khi Dận Nga hoàn hồn lại từ trong cảm giác kinh ngạc, thì vẫn cảm thấy khó chịu như cũ khi nhìn thấy hành động chiếm lấy đệ đệ của Dận Chân. Khi hắn giơ tay không cẩn thận đụng vào tay vịn của ghế bành, vốn dĩ cũng không đau lắm nhưng hắn lại thuận thế kêu lên: "Ai u! Thừa An đệ mau tới đây, tay Thập ca đau quá......"
Thừa An nghe thấy tiếng la của Dận Nga, lúc này mới xoắn thân thể nhỏ từ trên người của Dận Chân xuống dưới, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía Dận Nga: "Ca ca!"
Mới vừa rồi Dận Nga còn ủy khuất che khuỷu tay lại, chờ khi nhìn thấy người chạy đến trước mặt mình, lập tức đem ôm Thừa An đặt ở trên đùi.
Người ở đây ai mà không biết Dận Nga chỉ đang diễn, chỉ có Thừa An sau khi bị bế lên tới thì nhìn Dận Nga bằng vẻ mặt lo lắng, còn duỗi tay một bàn tay vỗ vỗ ngực của hắn.
"Thập ca là đau tay, đệ xoa xoa cánh tay cho ta là được rồi." Dận Nga duỗi cánh tay tạm chấp nhận là đang đau một chút đến trước mặt Thừa An, thấy đứa nhỏ thật sự nhéo nhéo cánh tay hắn, thì nhìn Dận Chân bằng ánh mắt đầy đắc ý.
Tuy rằng bọn họ đều là người cùng một bên, nhưng nhìn thấy Dận Nga ngay cả một đứa trẻ cũng đều lừa gạt, Dận Trinh vẫn là nhịn không được mà nói: "Thập ca vậy mà ca cũng làm được!"
Dứt lời, Dận Trinh thấy Thừa An còn ngoan ngoãn nhéo nhéo cánh tay Dận Nga, còn ngưỡng đầu hỏi "Ca ca đau nha", Dận Trinh không kìm được duỗi tay đem đệ đệ hôm nay còn không có được ôm qua ôm vào trong lòng ngực của mình.
"Đừng để ý đến Thập ca, chạm có một chút đã sớm không còn đau." Dận Trinh nói xong ôm Thừa An một lúc sau đó lại đặt đứa nhỏ xuống đất, "Lại đi vài bước cho Thập Tứ ca nhìn xem."
Hắn thích cưỡi ngựa bắn cung, hy vọng có cơ hội được ra trận gϊếŧ địch, làm Đại Thanh ba đồ lỗ. Thấy sức lực tay chân của người đệ đệ này cũng không tính nhỏ, cho nên muốn dạy y sớm một chút có thể đi đường ổn định.
Sau khi Thừa An được buông xuống đất sau đó hai cầm cầm lấy món đồ chơi mới, lảo đảo lắc lư đi trên mặt đất.
Thừa An vừa mới đi được vài bước, Dận Chân bỗng nhiên mở miệng nói: "Đến chỗ của Tứ ca."
Thừa An nghe thấy giọng nói của Dận Chân, chuyển bước chân và lộc cộc chạy về phía hắn.
Còn không có học được đi thì đã chạy nên thiếu chút nữa đã té ngã, cũng may tay của Dận Chân dài nên đỡ được Thừa An, bằng không nếu đứa nhỏ đập vào cái hộp trên tay thì có lẽ đã phải chảy máu rồi.
"Còn chưa đi ổn thì đã muốn chạy rồi?" Dận Chân nhẹ giọng mắng một câu, thấy Thừa An không những không sợ, còn ngẩng mặt lên và nở nụ cười với chính mình, sau đó Dận Chân vỗ nhẹ mông nhỏ của Thừa An.
Động tác của hắn không mạnh, bởi vậy Thừa An chỉ ở trong lòng ngực hắn đá đá hai cái chân nhỏ rồi giơ cái hộp gỗ trong lòng ngực lên muốn chơi cùng với hắn.
Dận Chân không cầm lấy món đồ chơi nhỏ trong tay Thừa An, mà là ra lệnh cho thái giám ở bên cạnh đem cửu liên hoàn lúc trước hắn tặng cho Thừa An đem lại đây rồi ngồi giải cho Thừa An xem.
Thấy Dận Chân lại dụ dỗ đệ đệ qua chỗ đó, sau khi Dận ga trừng mắt nhìn Dận Trinh rồi bắt đầu nghĩ ra mấy cách khác để hấp dẫn lực chú ý của Thừa An.
Đối với Thừa An mà nói, ngồi ở đây đều là ca ca của y, cái nào y cũng rất thích. Bởi vậy kế tiếp, một lúc thì chạy bên này một lúc thì chạy bên kia, nháy mắt trở thành người bận rộn nhất trong toàn bộ noãn các.
Vì vậy, chờ đến khi Khang Hi trở về, thì nhìn thấy tiểu nhi tử vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường.
Lúc trước mỗi lần có ca ca tới, cảm xúc của đứa nhỏ này đều có thể hưng phấn cả ngày, cho nên Khang Hi cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thừa An.
"Đây là bị làm sao vậy?"
Thừa An nghe thấy giọng nói của Khang Hi nhưng cũng không đứng dậy, chỉ quay đầu nhìn từ giường ra bên ngoài.
Thấy Thừa An yểu xìu như vậy, sau khi Khang Hi ngồi xuống giường rồi duỗi tay sờ sờ đầu của Thừa An rồi mới hỏi thái giám ở trong điện.
Thái giám bước lê trước, khom người miêu tả lại tình cảnh lúc nãy kho các a ca ở đây.
Dận Nga và Dận Trinh thì cũng thôi đi, nghe thấy Dận Chân cũng nháo chung với bọn họ, Dận Tự cũng không biết khuyên nhủ, Khang Hi cảm thấy mấy đứa nhi tử này càng sống càng trở về.
"Thừa An yên tâm, trẫm thế con phạt mấy cái ca ca dám làm loạn kia."
Ngày thường Càn Thanh cung không tránh được việc phạt các cung nữ thái giám phạm sai lầm, tuy Thừa An không biết "Phạt" cụ thể là cái gì, nhưng lại biết đó không phải là một từ tốt.
"Không không!" Nghe thấy Khang Hi nói muốn phạt các ca ca của y, Thừa An lập tức lăn lóc ngồi dậy.
Thật ra mấy người Dận Chân vẫn có một chút đúng mực, cũng không có để Thừa An đi nhiều lắm, chỉ là dỗ đứa nhỏ đi vài lần.
Sở dĩ Thừa An mệt như vậy, chủ yếu vẫn là bình thường chỉ chơi cùng với một bên ca ca. Hôm nay hai bên ở cùng một chỗ và Thừa A phải chiếu cố hai bên, lượng hoạt động tăng lên rất nhiều, nên trong lúc nhất thời có chút không quen.
"Con thật là một người đệ đệ tốt." Thấy ông vừa nói phạt ca ca của mình thì đứa nhỏ này lập tức lên tinh thần, Khang Hi bật cười nhéo mặt của Thừa An.