Editor: ࿐????̷????̷????̷????̷????̷????̷â????̷????̷à࿐
Nhìn thấy Khang Hi ôm tiểu a ca các phi tần còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng chờ khi Khang Hi chuẩn bị ôm tiểu a ca về Càn Thanh Cung các nàng lập tức có chút không giữ vững bình tình được.
Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy chuyện này không hợp lý, nhưng các phi tần chủ vị liếc nhìn nhau nhưng không có ai muốn làm kẻ xuất đầu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Khang Hi ôm tiểu a ca rời đi.
"Không ngờ Trần thứ phi sinh ra một đứa con trai tốt." Nhìn Khang Hi rời đi, thứ phi ở cùng trong Ninh Thọ Cung nhịn không được nói lời mỉa mai.
Đức phi nhíu mày khi nghe thấy mấy lời này, tuy nhiên rất nhanh đã thả lỏng lại.
Có thể từ một người cung nữ mà trở thành Đức phi như bây giờ, nàng tự nhiên có dã tâm. Hiện tại Thái tử đã bị phế, đại a ca bị tước đoạt vương vị và bị giam cầm, Bát a ca thì bị Khang Hi răn dạy, trong các a ca còn lại thì chỉ có thập tứ của nàng là có hy vọng nhất......
Nếu là mười năm trước, Đức phi sẽ đem tiểu a ca vừa sinh ra đã được thánh sủng coi như là một mối uy hiếp, nhưng hiện tại nàng lắc đầu và dùng tư thế ưu nhã mang theo cung nữ rời khỏi Ninh Thọ Cung.
Khi mọi người rời đi, Ninh Thọ Cung lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trong phòng, Trần thứ phi biết được tiểu a ca vừa mới sinh đã bị Hoàng Thượng ôm đi, không những không đau lòng mà ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Quy củ trong cung, chỉ có tần vị trở lên mới có tư cách nuôi con, cho nên nàng từ rất sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý là đứa nhỏ sẽ bị ôm đi. So với đem đứa nhỏ đưa cho các phi tần khác nuôi, thì tình huống hiện tại rõ ràng càng tốt hơn thậm chí nàng còn âm thầm chờ mong ở trong lòng, tốt nhất là tiểu a ca vẫn luôn được nuôi dưỡng ở bên người Hoàng Thượng.
Bên kia, Khang Hi đã mang theo tiểu a ca trở lại Càn Thanh Cung.
Có lẽ là người gặp được việc vui nên tâm tình sảng khoái, tinh thần lúc này của Khang Hi rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng.
Khang Hi ngồi trên ngai vàng, cúi đầu nhìn tiểu a ca còn nắm chặt hắn không bỏ, không khỏi đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại.
Sau khi long nhóc con phát hiện thì vươn một bàn tay nhỏ khác nắm lấy ngón tay của Khang Hi, lúc đầu chỉ đơn giản là nắm lấy nhưng một lúc sau lại bắt đầu đưa ngón tay đó về phía miệng của mình.
Tay của đứa nhỏ vừa nhỏ vừa mềm, giống như là không có xương cốt vậy. Sau khi ngón tay của Khang Hi bị nắm lấy ngực của hắn giống như bị lông chim cào qua vậy vừa chua xót vừa mềm mại, cảm giác huyết mạch tương liên làm hắn nhất thời cũng không dám nhúc nhích thẳng đến khi nhìn thấy đứa nhỏ muốn cắn ngón tay của chính mình hắn mới nhẹ nhàng rút tay ra.
"Hình như tiểu a ca đói bụng?" Lương Cửu Công đứng ở một bên thấy được cảnh này nên mở miệng mang theo một chút nhắc nhở.
Khang Hi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà khi muốn cho người ôm hắn đi uống sữa cho dù đó là bà vú đều không ôm đứa nhỏ đi được, vừa chạm vào thì đứa nhỏ sẽ khóc ngay lập tức.
"Tên nhóc này......" Khang Hi thấy đứa nhỏ đói bụng cũng không chịu đi xuống uống sữa một hai phải dán vào người hắn, trong lòng có một chút bất đắc dĩ muốn xụ mặt mắng vài câu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô tội cuối cùng hắn vẫn đem lời nói nuốt trở về.
Mới lớn một chút như vậy có nói cũng không hiểu được, chờ lớn rồi trẫm lại từ từ dạy dỗ.
Khang Hi nghĩ trong lòng, không tiếp tục làm người mạnh mẽ ôm đứa nhỏ đi mà là ra lệnh cho người hầu đem sữa đổ vào trong chén và bưng lên đây.
Sau khi sữa được đưa lên, Lương Cửu Công tự mình bưng chén khom lưng đút tiểu a ca uống sữa.
Long nhóc con xác thật có hơi đói, ngửi được mùi sữa đương nhiên sẽ không từ chối, mở cái miệng nhỏ ra và bắt đầu uống.
"Sức ăn cũng rất tốt." Khang Hi nhìn đứa nhỏ một ngụm lại một ngụm tốc độ đút của Lương Cửu Công cũng không nhanh bằng tốc độ uống của đứa nhỏ, mỉm cười nói.
"A......"
Long nhóc con bỗng nhiên phát ra một tiếng, không biết là đáp lại hắn hay vẫn là ngại tốc độ đút sữa của Lương Cửu Công quá chậm nên lên tiếng nhắc nhở.
Bộ dáng đứa nhỏ trắng nõn mở to miệng uống sữa trông vô cùng đáng yêu, Lương Cửu Công nhìn và trên mặt không tự giác nở nụ cười, chờ khi Khang Hi ngứa tay cầm lấy cái muỗng trong lòng còn có một chút không nỡ.
Là một hoàng đế quen được người khác hầu hạ, động tác đút sữa của Khang Hi tự nhiên sẽ không cẩn thận giống như Lương Cửu Công vậy. Nhưng tiểu a ca rất nể tình, ai đến cũng không cự tuyệt đều uống sạch sẽ hết.
Cái này làm cho Khang Hi có cảm giác vô cùng thành tựu, chờ đút xong còn có một chút chưa đã thèm
Dù sao cũng là mới sinh ra, ăn no sau tiểu a ca cả người mang theo mùi sữa từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi đứa nhỏ ngủ, Khang Hi rốt cuộc mới có thể mở tay của đứa nhỏ ra và đặt đứa nhỏ xuống.
Đương nhiên ở trong quá trình đặt đứa nhỏ xuống cũng không hề thuận lợi. Sau khi Khang Hi khom lưng trấn an hắn, xác định đứa nhỏ thật sự ngủ say ở trên giường mới thở ra một hơi.
Rốt cuộc hai tay đã rảnh rang hắn vốn dĩ nên đi làm chính sự nhưng mà nhìn một đoàn nho nhỏ nằm ở trên giường hắn lại nhìn một lúc mới rời đi.
Buổi chiều, sau khi Khang Hi xử lý xong một đống tấu chương, bỗng nhiên ra lệnh cho người trải giấy ra và bắt đầu viết chữ.
Đương nhiên hắn không phải là luyện chữ đơn thuần, mà là tự tay đặt tên cho tiểu a ca.
Sau khi trên trang giấy viết đầy chữ, Khang Hi xem kỹ một lúc cuối cùng mới khoanh tròn vào chữ "Bí".
Một lát sau, hắn lại ở chỗ trống bên cạnh chữ "Bí" viết xuống hai chữ "Thừa An".
Làm một a mã, Khang Hi đã từng rất coi trọng năng lực tài trí của mấy đứa con trai. Nhưng hiện tại, hắn lại không có quá nhiều yêu cầu đối với đứa con trai nhỏ này, chỉ hy vọng hắn có thể bình bình an an lớn lên.
Vì vậy rất nhanh, một đạo thánh chỉ từ Càn Thanh Cung truyền đi ra ngoài, phong Trần thứ phi là quý nhân, đồng thời cũng làm mọi người biết tên của nhị thập tứ a ca —— Dận Bí.
Trẻ con trong cung dễ dàng chết yểu cho nên thường sẽ không được đặt tên quá sớm. Vừa mới sinh ra cùng ngày đã được đặt tên, có ánh mắt đều nhìn ra được trình độ sủng ái của vị tiểu a ca này.
Rất nhanh tin tức đã được lan truyền khắp các cung, các a ca khai phủ ở ngoài cung cũng đều biết bọn họ lại nhiều thêm một đệ đệ. Mà cái đệ đệ này rất được hoàng sủng, không nói đến việc vừa sinh ra đã có tên mà là được Hoàng A Mã ôm tới Càn Thanh Cung.
Phủ Bát bối lặc.
"Mọi người nói Hoàng A Mã là có ý tứ gì đây?" Dận Nga nhìn về phía hai vị huynh trưởng đang ngồi.
Dận Tự lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Hắn xác thật không rõ, tại sao Hoàng A Mã sẽ đột nhiên ôm một tiểu a ca tới Càn Thanh Cung để nuôi dưỡng. Nếu nói Hoàng A
Mã cô đơn cũng không đến mức ôm một đứa trẻ mới sinh tới để nuôi dưỡng, rõ ràng là phía trước còn có mấy cái tiểu a ca có độ tuổi càng thích hợp hơn.
"Tâm tư của Hoàng A Mã sao chúng ta có thể đoán được." Dận Đường bưng lên ly rượu ở trước mặt lên và uống một hơi cạn sạch, giọng điệu lộ ra một chút mỉa mai.
Mấy năm nay hắn và Dận Nga cùng nhau toàn tâm toàn lực duy trì Dận Tự, nghĩ sau khi Thái tử bị phế, Đại a ca bị rơi đài có thể nhìn thấy hy vọng. Ai ngờ Hoàng A Mã vô tình như thế răn dạy Dận Tự ở trước mặt mọi người, tước đoạt đi phần hy vọng kia.
"Cho dù như thế nào, cái đệ đệ này của chúng ta khiến người khác cảm thấy rất hâm mộ." Dận Nga nói xong câu đó lại chuyển sang chuyện khác, "Đã từng cũng chỉ có một người...... Chỉ có Nhị ca có loại vinh hạnh này, hay là......"
"Thập đệ nói chuyện cẩn thận!" Dận Tự đánh gãy lời suy đoán của Dận Nga.
"Chỉ là một đứa nhóc con, sao có thể." Dận Đường lắc đầu phủ quyết suy đoán của Dận Nga.
Dận Tự đồng dạng cũng không ủng hộ suy đoán của Dận Nga, rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ mới sinh ra, tư chất gì đó đều nhìn ra không được, sao có thể...... Tuy nhiên nghĩ đến ngạch nương của đối phương cũng chỉ là một thứ phi, đối phương cũng được sủng ái như vậy, trong lòng hắn vẫn có một chút khó chịu.
Đã từng Lục a ca bởi vì trong tên có một chữ "Tộ" cho nên nhiều người động tâm tư của mình. Khi đó Khang Hi còn trẻ nên tất cả mọi chuyện đều có khả năng.
Mà lúc này, đồng dạng cũng bởi vì nguyên nhân tuổi tác của Khang Hi, mặc dù nhị thập tứ a ca Dận Bó được ôm tới Càn Thành Cung. Khi mọi người nghe được tin tức cũng chỉ cảm thấy ngạc nhiên, ai mà có chút đầu óc cũng sẽ không suy nghĩ theo hướng khác.
Bản thân của Khang Hi xác thật cũng không có suy nghĩ này, tuy nhiên bởi vì tiểu a ca hợp mắt hắn và ngoài ra đối phương quá dính người nên mới tạm thời mang về Càn Thanh Cung.
Ngày hôm sau, trời mới hửng sáng.
Không chờ Lương Cửu Công lại đây nhắc nhở, Khang Hi đang nằm trên long sàng cũng đã tự mình tỉnh dậy.
Khi hắn ngồi dậy bỗng nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm bên cạnh mình, lúc này mới nhớ tới buổi chiều ngày hôm qua sau khi đối phương tỉnh lại thì vẫn luôn dính hắn không bỏ, cuối cùng dứt khoát ngủ ở bên cạnh hắn.
Khang Hi nhìn thẳng đôi mắt đen long lanh và còn khẽ nhếch miệng giống như là đang cười vậy, trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười nhẹ nhàng và ôn hòa mà chính hắn cũng chưa phát hiện.
"Lúc này lại rất ngoan ngoãn nha." Thấy đứa nhỏ tỉnh được một lúc rồi, nhưng không có phát ra âm thanh làm ồn hắn, Khang Hi khen một câu đồng thời duỗi tay ra nhéo nhéo bàn tay nhỏ của đứa nhỏ.
Sau một đêm, long nhóc con trông càng thêm trắng nõn hơn một ít, một lớp sương mù trên con ngươi cũng đã biến mất, hai mắt đen long lanh thoạt nhìn trông giống như hồ nước trong veo.
Thị giác mạnh hơn so với ngày hôm qua cho nên khi nhìn thấy bàn tay to ở trước mặt mình long nhóc con theo bản năng duỗi tay muốn bắt lấy, Khang Hi trốn sang bên kia trước khi đứa nhỏ bắt được.
Lương Cửu Công không nghĩ tới Hoàng Thượng sau khi tỉnh dậy thế nhưng sẽ chơi đùa với tiểu a ca, nhìn cảnh tượng hạnh phúc ấm áp này Lương Cửu Công cảm thấy vui vẻ thay cho chủ tử của mình. Nhưng nhìn thấy sắp tới thời gian lâm triều rồi, vẫn phải mở miệng nhắc nhở: "Vạn tuế gia, nên tỉnh dậy......"
Khang Hi nghe thấy lời Lương Cửu Công nói, thu tay lại và bước xuống giường. Khi Khang Hi đứng ở mép giường thay quần áo hắn vốn lo lắng Thừa An sẽ lại khóc nháo, cũng may là đứa nhỏ cũng không có khóc chuyện này khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn thở phào vẫn là quá sớm rồi, bởi vì khi hắn muốn đi lâm triều sớm, long nhóc con cảm giác hơi thở cách chính mình càng ngày càng xa thì lập tức "Oa" một tiếng khóc lên.
Tuy rằng đã sớm phát hiện đứa nhỏ khóc chỉ là gào lên chứ không có nước mắt, nhưng Khang Hi vẫn là trước tiên lui trở về mép giường.
Khi hắn vừa lại đây thanh âm mới vừa rồi như muốn xốc cả nóc nhà lên của tiểu a ca lập tức yên tĩnh lại, tay nhỏ khẽ nâng lên bộ dáng nhỏ ngoan ngoan ngoãn ngoãn khiến người ta hận không thể lập tức ôm vào trong lòng ngực.
Nhưng Khang Hi phải lập tức đi vào triều sớm, tự nhiên không có khả năng ôm đứa nhỏ. Cuối cùng suy nghĩ ra một cách, là làm người đem long bào mà ngày hôm hắn mặc mang lại đây và che ở trước mặt đứa nhỏ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cách này vẫn có một chút tác dụng, ít nhất là Khang Hi không có nghe thấy tiếng khóc khi lại lần nữa bước ra khỏi tẩm điện.
Tuy nhiên chờ đến khi lâm triều, Khang Hi đang ngồi ở trên long ỷ vừa nghe tiếng nói của các đại thần bên dưới vừa lại nhịn không được nhớ tới tiểu a ca bị lưu lại ở trong tẩm điện.
Các huynh trưởng của đứa nhỏ này cũng không dính người giống như vậy, cũng không biết là giống ai nữa.
Nghĩ đến hắn vừa đi là đứa nhỏ lập tức khóc, Khang Hi âm thầm lắc đầu ở trong lòng.
Sau khi bãi triều, Khang Hi truyền mấy đại thần đến Ngự Thư Phòng để nghị sự, sau khi nghị sự xong hắn nhìn một vị đại thần trẻ tuổi ở trong đó nói: "Trẫm nhớ rõ trước đó vài ngày ái khanh giống như mừng được quý tử?"
Đại thần được hỏi chuyện không nghĩ tới Hoàng Thượng thế nhưng nhớ rõ việc riêng của mình,
thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy ạ."
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)"Nhi tử của khanh có dính lấy khanh không bỏ không, rời đi một lúc thì lập tức khóc lên?" Khang Hi lại hỏi.
Đại thần không biết Hoàng Thượng đây là có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không ạ, nhưng thật ra có đôi khi phu nhân của thần rời đi một lúc thì nó sẽ khóc nháo."
"Đúng không? Nhị thập tứ a ca của trẫm lại rất dính trẫm......" Khang Hi lắc đầu, giọng điệu lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Các đại thần ở đây hai mặt nhìn nhau, không biết Hoàng Thượng đây là có ý gì, cuối cùng chỉ có thể theo lời của Hoàng Thượng khen ngợi tiểu a ca vài câu.