“Mẹ, Nhạc Nhạc đói quá.
”Trong một gian nhà tranh rách nát nơi một thôn làng của Quốc Khánh Vương Triều, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng.
Lạc Tiểu Băng nhìn cô nhóc có đôi mắt thủy tinh long lanh như dân tị nạn châu Phi, trong lòng lại không nhịn được thở dài.
Nàng thật sự xuyên không rồi.
Nàng đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm một doanh nhân lớn giấu mặt của đế quốc, trên đường đi làm xui xẻo bị người nhảy lầu rơi trúng, xuyên không vào một thôn phụ chưa kết hôn đã có con ở cổ đại, nàng chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ.
Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa bé, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói.
“Mẹ ơi, An An không đói.
” Thấy mẹ mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng.
Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không có đồ ăn.
Chẳng qua, An An vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương mặt gầy nhỏ lập tức tràn đầy xấu hổ.
Nhìn hai đứa trẻ gầy trơ xương, lòng Lạc Tiểu Băng rất hụt hẫng.
Một cặp song sinh như vậy, ở nhà ai mà không được yêu thương chiều chuộng lớn lên chứ? Nhưng bọn chúng đến một bữa cơm no cũng không có.
Hiện giờ mình đã thành mẹ của chúng, cũng không thể mặc kệ sống chết của hai đứa nhỏ.
Nghĩ như vậy, Lạc Tiểu Băng nở một nụ cười tự cho rằng rất dịu dàng.
“Được, mẹ sẽ đi nấu cơm cho các con.
”Nói là nói như vậy, nhưng đi đến phòng bếp giản dị nhà mình, Lạc Tiểu Băng nháy mắt cạn lời.
Không dầu, không muối, không gạo, không mì….
Thật nghèo….
Nhìn hai đứa nhóc con trông mong đi theo mình vào bếp, Lạc Tiểu Băng cảm thấy áp lực rất lớn.
“Lạc Tiểu Băng, nha đầu chết tiệt kia đi ra đây cho ta!”Đang lúc Lạc Tiểu Băng đau đầu vì không có đồ ăn, bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn.
Lạc Tiểu Băng còn chưa phản ứng lại, đã thấy hai bé con bên người sợ hãi mà co rúm người lại.
Người đến là đại bá nương của nguyên chủ, ngày thường cũng không ít lần sỉ nhục cha mẹ của nguyên chủ, không trách được hai đứa nhóc vừa nghe thấy tiếng đã sợ hãi như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Tiểu Băng lạnh lẽo.
“Các con đi vào